civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto Người Không Đáng civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto

Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Người Không Đáng

Chương 5

Ngày cập nhật : 05-04-2025

14 Tôi vào phòng, thu dọn một vài món đồ cần thiết. Anh ta đứng chặn trước cửa: "Em nhất định phải đi sao?" Tôi gật đầu: "Đúng." Anh ta lùi ra ngoài: "Anh ra ngoài đây. Bây giờ khuya rồi, không an toàn." Sáng hôm sau, khi tôi mở cửa, anh ta vẫn đang đợi ở cửa. "Anh đưa em đến công ty." Tôi mở miệng nói: "Không cần đâu. Chuyện hôm qua ảnh hưởng rất xấu. Tôi hy vọng anh có thể lên tiếng làm rõ." Khi tôi đến cổng công ty, anh ta cũng có mặt ở đó. Tôi đi vòng qua bãi đỗ xe, lên thang máy. Lúc đang ở trong nhà vệ sinh, tôi nghe có người bàn tán – chuyện hôm qua rùm beng như thế, đúng là chấn động thật. May mà tôi sắp nghỉ việc rồi. Cũng có vài đồng nghiệp thân thiết an ủi, khuyên nhủ tôi. Trần Kiến Tân bước vào văn phòng, kéo tay tôi: "Về nhà đi. Chu Tư Ninh là chị dâu của anh." Tôi giật tay lại, đáp: "Đúng là tôi từng ở bên anh. Nhưng bây giờ, chúng ta đã chia tay rồi." Đứng trong hành lang, mắt anh ta hơi đỏ lên: "Anh không đồng ý chia tay." Tôi nhìn vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ nói rõ: "Trần Kiến Tân, anh chưa từng muốn công khai mối quan hệ của chúng ta trước đồng nghiệp, nhưng lại sẵn sàng đưa tôi về ra mắt gia đình. Thực ra là vì anh thầm yêu chị dâu mình, và bố mẹ anh đang hối thúc anh kết hôn, đúng không?" Đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở rồi lại khép lại, cổ họng chỉ phát ra mấy từ: "Đúng, nhưng mà…" Tôi không để anh ta nói tiếp. Không cần thiết nữa. 15 Trên đường rời đi, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ của Trần Kiến Tân. Giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi: "Thư Dụ, bao giờ con lại về nhà ăn bữa cơm? Lâu lắm rồi không thấy con." Tôi giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Dì ạ, cháu và Trần Kiến Tân chia tay rồi. Nên chắc không đến ăn cơm nữa đâu ạ." Giọng bà lập tức trở nên hoang mang: "Sao lại thế này?" Tắt máy xong, tôi chợt nhớ đến những bài đăng đầy kiểu cách mình từng chia sẻ trên mạng xã hội chỉ để thu hút sự chú ý của Trần Kiến Tân. Tôi liền cài đặt lại chế độ xem bài đăng thành “chỉ hiển thị trong 3 ngày”, và cũng chặn anh ta luôn. 16 Hôm nay trời không quá lạnh, hiếm hoi có nắng. Tôi ngồi trên ghế công viên, bị Trần Kiến Tân gọi không biết bao nhiêu cuộc. Cuối cùng, tôi tắt nguồn điện thoại. Vừa chuẩn bị rời đi, Chu Tư Ninh xuất hiện trước mặt tôi. Cô ta trông không được khỏe lắm. "Ôn Thư Dụ, chúng ta nói chuyện đi." "Được thôi, cô muốn nói gì?" Cô ta cười đầy tự tin, như thể trong một trò chơi cạnh tranh, Trần Kiến Tân là phần thưởng cuối cùng – mà cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chỉ thấy cô ta lấy điện thoại ra, mở ảnh trong bài đăng năm ngoái lúc nằm viện ở Mexico, rồi đưa tôi xem: "Hôm đó không phải chị cũng nằm viện sao? Nhưng tôi bị cướp ở Mexico, anh ấy lập tức bay đến trong đêm." Tôi bình thản nhìn nụ cười đắc thắng của cô ta. Chỉ tiếc là, tất cả những điều đó giờ đây không còn khiến tôi tổn thương nữa. Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe. Thấy tôi không có chút phản ứng nào, cô ta bắt đầu kích động: "Tôi và hai anh em họ lớn lên cùng nhau, vừa mới cưới anh trai anh ấy, thì anh ấy gặp tai nạn xe qua đời. Nhưng Trần Kiến Tân, từ đầu đến cuối, luôn thích tôi." Tôi mỉm cười: "Biết rồi." Tôi xách túi đứng dậy, cô ta bỗng kéo tay tôi lại: "Xin chị viết đơn bãi nại cho bố tôi đi." Theo như tôi biết, vết thương trên người cô ta chính là do bố cô ta đánh. Đêm hôm đó Trần Kiến Tân đến bệnh viện, cũng là vì cô ta bị bố bạo hành. Từ đó, Chu Tư Ninh mỗi ngày đều nhắn tin cầu xin tôi viết đơn bãi nại cho bố cô ta. Sau khi tôi chặn cô ta, thế giới mới thật sự yên tĩnh trở lại. 17 Gần Tết, những chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ được treo dọc các con phố. Hôm đi sắm Tết cho nhà mới, tôi phát hiện một bóng đen lén lút xuất hiện trong khu dân cư. Tôi rón rén tránh xa, định đi đến phòng bảo vệ. Không ngờ lại phát hiện người đó mặc đúng đồng phục bảo vệ. Mặt tôi tái mét, cổ họng nghẹn lại. Là cha của Chu Tư Ninh. Ông ta lao đến, siết chặt cổ tôi khiến tôi không thể phát ra tiếng kêu cứu. Một bóng người cao lớn bất ngờ ập đến. Tôi cuối cùng cũng thở được. Ngay giây tiếp theo, hai người đàn ông lao vào giằng co kịch liệt. Cùng lúc đó, cả Trần Kiến Tân và người đàn ông kia đều ngã xuống đất. Người kia ôm ngực, hoảng hốt bò dậy bỏ chạy. Trên cánh tay Trần Kiến Tân là một vết thương sâu rướm máu, máu chảy xối xả. Tôi kinh hoàng nhìn vũng máu đang lan ra, lập tức gọi cảnh sát. Trần Kiến Tân mặt trắng bệch, vì mất máu quá nhiều mà ngất lịm. Anh ta được đưa vào ICU, bố mẹ anh ta cũng được thông báo. Mẹ Trần run rẩy cả hai tay. Sau khi nghe rõ mọi chuyện, bà bật khóc rồi hét lên giận dữ: "Con tiện nhân đó đúng là tai họa, hại chết con trai lớn của tôi, giờ lại muốn hại luôn con trai út. Kiến Tân và anh trai nó từ nhỏ đã bị cô ta xoay như chong chóng, Kiến Tân thích cô ta cũng vì lúc nhỏ tôi và bố nó bận rộn công việc, không chăm lo được cho hai anh em. Cô ta cứ có gì ngon là chia cho Kiến Tân, khiến nó lẫn lộn cảm xúc suốt bao nhiêu năm. Mãi đến năm nay chúng tôi mới biết – người gây tai nạn khiến con trai lớn của tôi chết chính là cha của Chu Tư Ninh!" Trần Kiến Tân ra khỏi phòng phẫu thuật, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Khi tỉnh lại, anh ta yếu ớt gọi tên tôi. Trước sự cầu xin của mẹ anh ta, tôi bước vào phòng bệnh. Anh ta nói: "Chúng ta kết hôn được không?" Nhìn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt anh ta, tôi chỉ cảm thấy chua chát. Tôi nhớ đến ánh mắt đỏ hoe của anh ta đêm hôm đó, khi thổ lộ với Chu Tư Ninh, tôi bật cười lạnh lùng: "Trần Kiến Tân, anh thích cô ta. Đêm hôm đó, tôi nghe thấy hết. Anh nói với cô ta rằng nếu không quay lại, anh sẽ cưới tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc." Khuôn mặt anh ta đờ đẫn, cổ họng nghẹn lại, giọng run run: "Đúng là anh từng thích cô ấy. Nhưng giờ thì không nữa rồi. Thư Dụ... xin lỗi em."
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal