civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto Sau khi tha thứ civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto

Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Sau khi tha thứ

Chương 2

Ngày cập nhật : 05-04-2025

5 Tôi dọn vào một căn nhà đứng tên tôi. Nước từ vòi hoa sen xối lên cơ thể, nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, bị dòng nước cuốn trôi, biến mất. Cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu toàn là những điều tốt đẹp mà Hứa Hạc Thanh từng làm cho tôi suốt những năm qua. Anh ấy thật sự đã đối xử rất tốt với tôi, tốt đến mức tôi từng quên mất chuyện cũ năm xưa. Gối đã ướt đẫm một mảng lớn. Tôi nghĩ, cứ khóc đi, khóc cho đến khi nước mắt cạn khô, từ nay sẽ không bao giờ khóc vì họ nữa. Mắt tôi sưng vù như quả óc chó, không tiện ra ngoài gặp ai, nên tạm xin nghỉ làm một ngày. Tôi là phóng viên truyền hình, thường xuyên phải đi khắp cả nước làm phóng sự, rất hiếm khi có thể như những bà mẹ khác, ở bên con hàng ngày. Nhưng tôi đã làm tất cả những gì có thể cho gia đình này rồi. Thật ra, lúc kết hôn, tôi định sau 30 tuổi mới sinh con. Hứa Hoa là một “tai nạn bất ngờ”. Nhưng trước sự tha thiết của Hứa Hạc Thanh, tôi đã quyết định sinh con ra. Ba năm đầu đời của Hứa Hoa, tôi luôn ở nhà chăm sóc con, chỉ vì muốn con có một tuổi thơ trọn vẹn. Lúc ấy sự nghiệp của Hứa Hạc Thanh đã bắt đầu khởi sắc, anh ta mong tôi từ bỏ công việc, trở thành một người vợ nội trợ. “Gia đình cần em. Anh kiếm tiền nuôi em và con là đủ rồi.” Khi tôi còn đang lưỡng lự, thì lại phát hiện anh ta ngoại tình. Dù sau này hai người có làm lành, tôi vẫn kiên quyết quay lại với sự nghiệp của mình. Tôi biết, tôi sẽ không bao giờ vì tình yêu mà đánh mất bản thân một lần nào nữa. Tôi nhắn cho Hứa Hạc Thanh vài tin cuối cùng về việc ly hôn rồi chặn anh ta luôn. Thật ra, nếu anh ta muốn tìm tôi, cũng chẳng khó khăn gì, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy hay nghe bất cứ điều gì từ anh ta lúc này. Tình cảm mười năm, sao có thể nói quên là quên ngay được? Tôi dùng cách dốc toàn tâm toàn ý vào công việc để tê liệt bản thân, đến mức các đồng nghiệp còn ngạc nhiên vì tôi làm việc như điên. Vài ngày trôi qua, tôi chưa nhận được tin gì từ Hứa Hạc Thanh, mà lại nhận được một nhiệm vụ từ đài. Phải chọn hai người đến vùng chịu thiệt hại nặng nề sau trận động đất ở tỉnh Xuyên để đưa tin. Vì độ nguy hiểm quá cao, rất nhiều người đã từ chối. Tôi bước ra, nói: “Tôi đi.” Người đi cùng tôi là một tiền bối có thâm niên trong nghề. Trên đường đi, anh ấy hỏi tôi: “Em chẳng phải còn chồng con sao? Không sợ nếu có chuyện gì thì họ sẽ buồn lắm à?” Tôi nhìn vết hằn mờ của chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, cười nhạt: “Họ đã có người khác để quan tâm rồi, sẽ không vì tôi mà buồn đâu.” Tôi cũng sẽ không vì họ mà khóc, mà tổn thương nữa. 6 Ở vùng thảm họa, tôi chứng kiến vô số người mất đi nhà cửa, mất đi người thân yêu nhất. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bản thân thật bất lực, dù có dốc hết sức cũng chỉ là hạt cát nhỏ nhoi. Tôi đã trải qua nhiều trận dư chấn, thậm chí có một lần thoát chết trong gang tấc. Khi xà nhà sụp xuống, một người lính giải phóng đã kịp thời kéo tôi ra, cứu mạng tôi. Sự sống và cái chết xảy ra mỗi ngày tại đây. Tôi không còn nghĩ đến Hứa Hạc Thanh hay Hứa Hoa, chỉ cùng tiền bối truyền đi tin tức từ vùng thảm họa ra thế giới bên ngoài. Khi tai ương cuối cùng cũng lắng xuống, tôi mới phát hiện trong điện thoại mình có vô số tin nhắn từ Hứa Hạc Thanh. Tín hiệu bị hỏng do động đất, chỉ còn liên lạc qua kênh quân đội. Trong khoảng thời gian đó, tôi như mất liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Khi khu vực được dỡ phong tỏa, tôi gặp lại Hứa Hạc Thanh và Hứa Hoa. Chỉ sau một tháng, Hứa Hạc Thanh gầy đi thấy rõ, trông phờ phạc, đầy mỏi mệt. Vừa thấy tôi, anh ta ôm chầm lấy tôi, giọng run run: “Tần Thư, em không sao là tốt rồi! Anh thật sự sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.” Hứa Hoa cũng đỏ hoe mắt, nước mắt lăn dài: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm…” Nhìn họ xúc động như vừa được trở về từ cõi chết, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Tôi định nói gì đó, thì bất ngờ trông thấy Tô Giai Ý — cả người tôi như bị dội gáo nước lạnh. Cô ta đang ôm áo khoác của Hứa Hạc Thanh, lặng lẽ đứng bên cạnh, nhưng sự tồn tại lại quá rõ ràng. Tôi đẩy họ ra, ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Hạc Thanh: “Tại sao cô ta lại ở đây?” Hứa Hạc Thanh có chút lúng túng: “Tiểu Ý nói cô ấy rất lo cho em, nhất định đòi đi theo.” Tôi bật cười — cười chính mình vì giây phút mềm lòng vừa rồi. Tôi không nói gì thêm, xoay người rời đi. Hứa Hạc Thanh kéo tay tôi lại, giọng bắt đầu không vui: “Em làm gì vậy? Tiểu Ý đến đây là vì lo cho em, em đừng quá đáng!” Anh ta đã quay sang an ủi “cô giáo Tiểu Ý” của con trai rồi. “Tôi có mời cô ta tới không?” — tôi hỏi lại. Hứa Hạc Thanh câm nín. Tôi đột nhiên thấy chán ghét, hất tay anh ta ra: “Còn nữa, tôi nhớ mình đã nói muốn ly hôn rồi.” “Anh không đồng ý!” Tôi cười lạnh: “Nếu anh không muốn để mọi người ở trường biết cô giáo Tiểu Ý chen vào gia đình học sinh, thì tốt nhất ký nhanh đi.” Thân hình Hứa Hạc Thanh lảo đảo, như thể sắp ngã quỵ. Hứa Hoa bị trận cãi vã của chúng tôi dọa cho bật khóc. Tôi lại lạnh lùng quay mặt đi. “Buông tha cho tôi đi, Hứa Hạc Thanh.” Nghe câu đó, lưng anh ta khẽ cong xuống, mắt đỏ hoe, giận dữ thốt lên: “Được! Tôi ký! Nhưng sau này đừng quay lại cầu xin tôi nữa!” Lúc này, Tô Giai Ý dường như không nhịn nổi nữa, mở miệng: “Chị Tần Thư, chị quá đáng rồi. Em và anh Thanh chỉ là bạn bè thôi, có cần thiết phải cãi nhau giữa đường thế này không?” Tôi chẳng giận mà cười: “Bạn bè mà lại hôn nhau sao? Chồng cô biết cô và anh ta có kiểu 'tình bạn' như vậy không?” Tô Giai Ý im lặng, nhưng lại lộ vẻ đắc ý. Cũng đúng thôi, cô ta không chỉ cướp chồng tôi, mà còn khiến con trai tôi nghiêng hẳn về phía cô ta. Đây chắc là điều cô ta mong muốn nhất — tôi đã ly hôn. Lúc này, Hứa Hạc Thanh đứng cạnh Tô Giai Ý, nắm tay cô ta, giọng đầy dịu dàng: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Hứa Hoa cũng nắm lấy tay còn lại của cô ta, làm mặt xấu với tôi: “Con không cần mẹ nữa đâu, mẹ xấu lắm!” Tô Giai Ý tỏ vẻ thẹn thùng, ba người họ trông chẳng khác gì một gia đình thực sự. Tôi mỉa mai cười: “Sai rồi, không phải các người không cần tôi — mà là tôi không cần các người nữa.” Nói rồi, tôi xoay người rời đi. Lần này, tôi phát hiện ra mình chẳng thấy buồn chút nào, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. 7 Sau khi ly hôn, tôi nhận nuôi một bé gái, bằng tuổi Hứa Hoa. Cha mẹ của con bé mất trong trận động đất. Nó bị vùi dưới đống đổ nát suốt 40 tiếng, không ăn không uống. Để không bị thiếp đi, nó cứ hát quốc ca mãi cho đến khi chó cứu hộ phát hiện ra. Khi ấy tôi cũng có mặt tại hiện trường, bị ý chí sống mãnh liệt của con bé làm cho xúc động mạnh, tôi đã viết một bài phóng sự riêng về nó. Con bé tên là Tần Bách Linh — giống như cái tên của nó, từ nhỏ đã thích hát. Sau khi nhận nuôi Linh Linh, tôi đưa con đi khám bác sĩ. Đáng tiếc thay, dây thanh của con lúc đó đã bị tổn thương nghiêm trọng. Dù không ảnh hưởng đến việc nói chuyện, nhưng từ nay không thể hát được nữa. Con là một đứa trẻ ngoan đến mức khiến người khác xót xa. Ngược lại còn quay sang an ủi tôi: “Mẹ ơi, không sao đâu, con đã rất mãn nguyện rồi.” Cuộc sống mới của tôi bình yên và tràn đầy ý nghĩa. Tôi không còn phải dè dặt vì Hứa Hạc Thanh, cũng không còn sống trong cảm giác bất an, không cần mỗi ngày phải nhắc nhở hay lo lắng cho đứa con trai ngày càng xa cách. Có lẽ vì từng trải qua tai họa sinh tử, Linh Linh luôn trân trọng hiện tại, rất nghe lời tôi, ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng. Tôi cùng Linh Linh làm đơn xin chuyển công tác đến một thành phố khác, chỉ mong không bị những người kia làm phiền nữa. Không ngờ, Hứa Hạc Thanh và Hứa Hoa vẫn chủ động tìm đến. Hơn nửa năm sau. Khi tôi đón Linh Linh tan học, vừa về đến nhà thì thấy trước cửa có hai người — một lớn, một nhỏ. Hứa Hoa đang cầm một chiếc bánh kem nhỏ, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi, nhưng khi nhìn thấy Linh Linh bên cạnh tôi, ánh sáng đó vụt tắt. Nó bước đến, giơ bánh lên, rụt rè nói: “Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, con có thể cùng mẹ đón sinh nhật được không?” Tôi không nói gì, còn Linh Linh thì ngoan ngoãn nép sát vào tôi. Sắc mặt Hứa Hoa ngày càng buồn bã, như sắp khóc đến nơi. Hứa Hạc Thanh bước tới, kéo tay con trai, ánh mắt đầy van nài nhìn tôi: “Suốt nửa năm qua, Hoa Hoa thường khóc đòi tìm em. Bọn anh tìm rất lâu mới biết em sống ở đây.” Tôi mới chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của Hứa Hoa. Những năm trước, vào giờ này tôi đã chuẩn bị xong quà, nấu một bàn tiệc đón sinh nhật cho con. Nhưng giờ thì khác, tôi khẽ từ chối: “Con có thể như năm ngoái, đón sinh nhật cùng cô Tiểu Ý. Mẹ bây giờ không còn là mẹ của con nữa rồi.” Đúng lúc đó, Linh Linh gọi khẽ một tiếng: “Mẹ ơi.” Hứa Hoa lập tức bật khóc, quay sang hét với Hứa Hạc Thanh: “Ba nói dối con! Ba bảo mẹ sẽ không bao giờ bỏ con!” Nó ném cái bánh kem vào người Hứa Hạc Thanh, rồi òa khóc ôm lấy tôi: “Mẹ chính là mẹ của con!” Nước mắt ướt đẫm áo tôi, nhưng tôi chẳng còn chút đau lòng nào, chỉ thấy tiếng khóc của nó thật phiền phức. Tôi gỡ mãi không ra, đành nói với Hứa Hạc Thanh: “Đến kéo con anh về đi.” Hứa Hạc Thanh nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Tần Thư, Hoa Hoa cũng là con em mà.” Linh Linh bước ra kéo Hứa Hoa ra khỏi tôi, tôi khẽ cười mỉa: “Nhưng là anh và con anh, trước đây đã chọn không cần tôi.” Gương mặt Hứa Hạc Thanh tối sầm: “Lúc đó anh chỉ tức giận nhất thời thôi.” “Em một mình đến nơi nguy hiểm như thế, anh sợ lắm…” “Sau này nghe nói em điều chuyển đến thành phố khác, anh tìm rất lâu mới biết được chỗ ở của em.” Tôi không giận mà cười: “Vậy anh ngoại tình cũng là vì lo cho tôi à?” Hứa Hạc Thanh như bị bóp nghẹn cổ, lập tức cứng họng. 8 Tôi không quan tâm đến ánh mắt buồn bã của hai cha con họ, dắt Linh Linh vào nhà và không để họ bước vào. Trong nhà, Linh Linh khẽ hỏi tôi: “Mẹ ơi, mình nhốt họ ngoài cửa vậy có sao không?” Tôi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của con bé, thản nhiên đáp: “Không sao đâu, không thấy mẹ thì họ cũng sẽ nhanh chóng rời đi thôi. Sau khi hết yêu, mẹ mới thật sự nhìn rõ con người của Hứa Hạc Thanh. Còn Hứa Hoa, là con trai anh ta, cũng chẳng khá hơn.” Hôm nay họ đến tìm tôi, có thể vì nhớ tôi thật — dù gì trước đây tôi đã tốt với họ đến thế. Nhưng chắc chắn, sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Và tôi đoán đúng. Tối hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ Hứa Hạc Thanh. Một số lạ, nhưng tôi linh cảm được là anh ta, vì nội dung như sau: “Tần Thư, anh biết khi đó là bọn anh sai, nhưng bọn anh cũng đã phải nhận lấy quả báo.” Tôi tò mò không hiểu sao anh ta lại nói thế, bèn hỏi thăm vài đồng nghiệp cũ để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và tôi mới biết, chẳng bao lâu sau khi tôi ly hôn, chồng của Tô Giai Ý cũng phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Hứa Hạc Thanh. Không giống tôi — chọn cách dứt khoát ra đi, không muốn dính dáng — anh ta trực tiếp đòi Hứa Hạc Thanh một khoản tiền rất lớn, gọi là “phí tổn thất tinh thần”. Hứa Hạc Thanh tất nhiên không chịu bỏ ra số tiền đó, liền đe dọa người đàn ông kia, rồi đưa Tô Giai Ý về sống cùng. Nhưng không ngờ, người đàn ông đó lại là loại chẳng vừa. Anh ta quyết chơi tới cùng — phanh phui toàn bộ chuyện giữa Hứa Hạc Thanh và Tô Giai Ý ra công khai, đến mức báo chí cũng bị kéo vào. Kết quả là, cả khu vực đều biết chuyện một cô giáo tiểu học ngoại tình, chen chân vào gia đình học sinh, khiến vợ chính phải bỏ đi. Tô Giai Ý bị nhà trường cho thôi việc vì “đạo đức không đạt yêu cầu”, còn Hứa Hoa cũng không thể tiếp tục ở lại trường. Ngày nào cũng có người xì xào bên tai nó: “Đó chính là đứa bé bỏ mẹ ruột để theo tình nhân của ba đó.” Ngay cả ánh mắt của giáo viên cũng thay đổi. Cuối cùng, Hứa Hạc Thanh đành phải cho con nghỉ học. Còn về phần Hứa Hạc Thanh, công ty của anh ta bị ảnh hưởng nặng nề, đang bên bờ phá sản. Nhiều người không muốn hợp tác với một người đàn ông đã bỏ rơi người vợ từng cùng mình vượt qua khó khăn. Hơn nữa, vì nghề nghiệp của tôi, tôi quen biết rất nhiều nhân vật lớn trong các lĩnh vực khác nhau. Khi tôi còn là vợ anh ta, những mối quan hệ đó là tài nguyên quý giá cho anh ta. Nhưng sau ly hôn, chúng lại trở thành cơn ác mộng. Nên hiện tại, cuộc sống của họ hoàn toàn không dễ dàng. Nghe xong những chuyện đó, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc phức tạp, xen lẫn chút hả hê. Đây chính là cái giá cho sự phản bội.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815