civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto Bản Lĩnh Của Một Hòn Đá civictoto slot gacor live draw sdy data macau jalutoto

Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Bản Lĩnh Của Một Hòn Đá

Chương 5

Ngày cập nhật : 13-04-2025

21 Lúc tôi bước vào, Cố Diễn Chi—khuôn mặt tái nhợt—đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cành lê ngoài kia, những đóa hoa trắng mong manh đang nở rộ. Anh ta thấy tôi đến, khẽ nở một nụ cười thoáng nét tang thương. “A Nguyệt, em nhìn hoa kia xem, chẳng phải rất giống em sao? Trong sáng, thuần khiết… lại yếu đuối, rất cần anh bảo vệ.” Tôi bật cười thành tiếng. Có thể, từng có một thời gian nào đó, tôi thực sự đã ngước nhìn Cố Diễn Chi, biết ơn vì anh ta đã dang tay giúp đỡ. Dù sao khi ấy, tôi chỉ là Tần Nguyệt với phát âm tiếng Anh tệ hại, còn anh ta là cậu thiếu gia nhà họ Cố, giỏi tennis, giỏi cưỡi ngựa—mọi thứ đều hơn người. Tôi ở dưới đất, còn anh ở tận trời cao. Nhưng từng ấy năm đã trôi qua… Nếu tôi vẫn chỉ là một đóa hoa mỏng manh, sao có thể đi được đến hôm nay? Nếu tôi vẫn cần người bảo vệ, thì ai là người đứng sau bảo vệ cậu Cố mới hồi hương, giúp anh ngồi vững trên ghế tổng giám đốc? Nên, Cố Diễn Chi… Tôi chỉ có thể là một hòn đá cứng đầu mà thôi. Cố Diễn Chi chăm chú nhìn tôi: “A Nguyệt, có phải em cũng đã sống lại? Chắc chắn là vậy… nên em mới tuyệt vọng đến mức dứt khoát rời khỏi Cố thị như thế. Nhưng A Nguyệt, kiếp trước anh không cố ý để em chết đâu… anh chỉ muốn họ dọa em một chút, chỉ muốn em quay đầu, nhận sai. Là bọn họ… tự ý…” Tự ý gì? Tự ý ép tôi uống bao nhiêu rượu? Tự ý xé toạc quần áo tôi? Tự ý định đoạt kết cục rằng tôi… đáng phải chết? “Nhưng Cố Diễn Chi, là anh gọi người đến mà. Chỉ thị anh đưa ra là gì? Là trói tôi lại rồi đánh? Là sỉ nhục tôi nhưng không được giết? Là được làm một lần, hai lần, nhưng không quá tay? Hay là… ‘cứ thoải mái mà chơi’? Cố Diễn Chi, anh nghĩ như vậy có gì khác biệt sao? Nếu không phải vì anh gọi bọn họ đến, không phải vì anh ngu ngốc, mắt mù chọn sai người—tin rằng chính tôi là người hại Bạch Vũ…Thì tôi đã chẳng bao giờ đặt chân tới nơi đó.” Sắc mặt Cố Diễn Chi trắng bệch. Căn phòng bệnh trống trải bỗng chìm vào một sự im lặng lạnh lẽo. Rất lâu sau, anh ta lại ngẩng đầu, nở một nụ cười gần như bệnh hoạn: “A Nguyệt, là anh sai, anh đã mất cả đời mới nhận ra—chính em mới là người thật lòng với anh. Anh biết mình sai rồi, cho anh một cơ hội để bù đắp, được không?” Tôi nhẹ nhàng lau đi giọt nước ở khóe mắt. Giờ khi đã chắc chắn rằng Cố Diễn Chi cũng sống lại, thì… những lời còn lại chẳng còn gì để nói nữa. “Không cần thiết. Nếu anh có bản lĩnh, thì hãy bù đắp cho Tần Nguyệt của kiếp trước đi.” 22 Đêm hôm đó, sau khi gặp lại Cố Diễn Chi, tôi đã mơ rất lâu. Trong những mảnh ký ức vụn vỡ ấy, tôi chắp nối từng chút một—cố gắng nhớ lại, nỗi hận ngày một lớn dần của anh ta dành cho tôi bắt đầu từ khi nào. Có lẽ là từ một kỳ thi nào đó thời cấp ba. Khi tôi, người từng phát âm tiếng Anh tệ hại, lại vượt qua chính môn học duy nhất mà anh ta giỏi nhất, trở thành người đứng đầu khối. Cũng có thể là một mùa hè nào đó khi tôi thực tập tại Cố thị lúc học đại học. Bữa ăn hôm ấy, tôi và chú Cố nói chuyện công việc suốt bữa, toàn là những thuật ngữ chuyên ngành mà Cố Diễn Chi hoàn toàn không hiểu, để rồi anh ta đột nhiên ném đũa bỏ đi mà không nói lời nào. Sau này, khi Cố Diễn Chi chính thức vào công ty, mọi chuyện càng rõ ràng hơn. Dù sao tôi cũng đã làm việc ở Cố thị suốt 5 năm, dày dặn kinh nghiệm hơn anh ta rất nhiều. Nhưng dù tôi có nhún nhường bao nhiêu, đưa ra đề xuất mềm mỏng cỡ nào, thì trong mắt Cố Diễn Chi, tôi vẫn là đang khoe khoang. Mà khoe khoang… trong mắt anh ta, chính là chế giễu. Là xem thường cái danh “tiểu thiếu gia” của anh ta. Vì thế, Cố Diễn Chi luôn muốn đè đầu tôi xuống. Chê bai tôi. Phủ nhận tôi. Như thể chỉ khi tôi cúi đầu nhận sai, trên gương mặt anh ta mới hiện lên một tia thỏa mãn. Những khoảnh khắc như vậy, có quá nhiều… đến nỗi tôi chẳng còn nhớ rõ nổi. Tôi nghĩ—Cố Diễn Chi và Tần Nguyệt của những năm thiếu thời, chính là đã lạc mất nhau… qua từng khoảnh khắc như vậy. 23 Lại thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua. Nghe nói Cố Diễn Chi cuối cùng cũng có thể xuống giường, ngồi được xe lăn. Anh ta bắt đầu ra tay cứu vớt Cố thị đang hấp hối. Thậm chí không ngại mất mặt, lặn lội đến tận Cảng Thành mời Bạch Vũ đi ăn một bữa cơm, chỉ để mong Cầm Bách Phong rút tiền ra đầu tư cứu lấy công ty. Nhưng Bạch Vũ còn bận… tập Pilates cho thai phụ. Dù Cố Diễn Chi năn nỉ bao nhiêu, cô ta cũng chỉ nán lại một chút – đủ thời gian uống xong ly cà phê. Lần này, Cố Diễn Chi không dám động tay động chân nữa, sợ làm kinh động đến vệ sĩ ẩn nấp quanh đó. Anh ta chỉ ngoan ngoãn ngồi yên, trình bày xong phương án hợp tác. Kết quả vẫn chẳng có gì tốt đẹp. “Cố tiên sinh, tôi thật sự không giúp được gì. Nhà tôi bảo, việc duy nhất tôi cần làm bây giờ là… dưỡng thai. Nên hay là anh đi tìm người khác đi, ví dụ như Tần Nguyệt chẳng hạn?” Cô gái trẻ khẽ vuốt bụng bầu, rời khỏi chiếc ghế còn chưa kịp ấm chỗ. “Cà phê ở đây dở quá, lần sau không đến nữa.” Cô ta nói thế. Rồi trong buổi tập Pilates hôm đó, Bạch Vũ đột nhiên đau bụng dữ dội, máu chảy không ngừng — mất đi đứa con của mình. Theo báo lá cải ở Cảng Thành, ngày hôm đó, cả chiếc xe cứu thương đầy máu. Nhưng người đàn ông “si tình” như Cầm Bách Phong, chỉ ghé qua thăm một lần duy nhất. Không còn giá trị sinh con, Bạch Vũ cũng chỉ như một kho chứa sắp cháy, cần bị dọn đi. Chẳng bao lâu, Cầm Bách Phong đã có tình nhân mới – càng giống người vợ cũ của ông ta hơn. Còn Bạch Vũ bị đuổi về lại Giang Thành. Sau này tôi nghe nói, cô ta không đi làm lại, mà suốt ngày lượn lờ trong các bữa tiệc, vây quanh đám đàn ông có tiền. Nhưng một khi bản thân không biết tự trọng, người khác cũng chẳng tôn trọng được. Cuối cùng, Bạch Vũ nhắm vào một đại gia trung niên, người đã có vợ nhưng mãi chẳng chịu ly hôn. Cho đến ngày bà vợ phát hiện, Bạch Vũ bị nắm tóc, chửi bới suốt một tiếng giữa trung tâm thương mại đông người. Rồi cũng là cảnh tượng quen thuộc tái diễn. Những vệt máu nhỏ giọt xuống sàn. Do từng bị sẩy thai, nên lần mang thai thứ hai đã không ổn định. Sau cuộc cãi vã dữ dội đó, đứa bé... lại mất. “Quả báo đó mà...” Tiểu Trần vừa kể chuyện tám vừa cảm thán, làm tôi có chút cảm giác như chuyện ở kiếp nào. Rồi tôi lại nhớ đến một “nhánh rẽ” khác trong truyền thuyết đô thị… Cố Diễn Chi – người đã biến mất. Đúng vậy, trong ly cà phê Bạch Vũ uống, có thứ mà Cố Diễn Chi âm thầm bỏ vào—thuốc phá thai. Anh ta có lẽ chưa từng thật sự định cầu xin Cầm Bách Phong đầu tư. Bởi vì sau khi uống xong cà phê, anh ta lập tức đến sân bay, chạy trốn. Nhưng đúng như tôi từng nói, Cầm Bách Phong đi lên nhờ thế lực ngầm. Dù Cố Diễn Chi chạy ra nước ngoài, vẫn bị tóm lại. Có người nói anh ta bị bán sang Miến Điện. Cũng có người nói, từng thấy một người cụt tay cụt chân giống anh ta ở một điểm du lịch Đông Nam Á nào đó. Tôi chỉ biết thở dài một tiếng. Nhưng không hề đau lòng. Ngược lại, tôi còn nhân cơ hội Cố thị không người lèo lái, giá cổ phiếu lao dốc không phanh, trình lên hội đồng quản trị kế hoạch thâu tóm mà tôi đã chuẩn bị từ lâu. Dù sao thì. “Chặt đứt tận gốc”, luôn là bài tủ của dân thương trường như chúng tôi. 24 Ngày tôi trở lại Cố thị, toàn bộ công ty như được thở phào nhẹ nhõm, mọi người xếp hàng hai bên hành lang để chào đón. Ai nấy đều hiểu—những ngày tháng hỗn loạn cuối cùng cũng đã chấm dứt. Hôm hoàn tất thương vụ thâu tóm, tôi mở điện thoại, xem lại tin nhắn mà Cố Diễn Chi từng gửi cho tôi từ trước đó rất lâu.

【A Nguyệt, những gì anh nợ em ở kiếp trước, anh đã trả hết rồi.】 

【Không ai dạy anh thế nào là hận, nên anh cứ nghĩ mình hận em. Về sau anh mới hiểu—chẳng qua chỉ là yêu em đến phát điên.】 

【Kiếp trước, khi anh một mình lê lết sống tiếp, anh nhìn thấy một câu nói khiến anh nhớ đến em.】 

【A Nguyệt, những năm tháng anh sai, thật ra chỉ là vì anh luôn mong em một lần nữa… ngẩng đầu lên nhìn anh.】 

【Lúc em không còn ở đó nữa… anh thật sự nhớ em đến phát điên.】

 【A Nguyệt, anh yêu em.】 Tôi rít một hơi thuốc, thở dài thật sâu. Sau đó cúi đầu, xóa luôn dòng tin nhắn đã nằm im trong máy suốt bấy lâu. Tôi không biết Cố Diễn Chi ở kiếp trước, sau khi tôi chết… đã sống thêm bao lâu. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, anh ta vẫn chẳng thay đổi—rất giỏi diễn vở kịch của riêng mình. Sỉ nhục tôi là anh ta, hận tôi là anh ta, đến cuối cùng tự nói rằng mình đã trả hết nợ cũng vẫn là anh ta. Cố Diễn Chi có từng yêu tôi thật lòng không? Tôi không biết. Nhưng… điều đó còn quan trọng sao? Không quan trọng nữa. Vì ở kiếp này, tôi đang sống thật tốt dưới ánh mặt trời, trong tay còn nắm giữ cổ phần của Cố thị. Với tôi, chỉ điều đó mới thực sự đáng giá. 25   Dưới sự điều hành của tôi, lợi nhuận ròng của nhiều công ty đều tăng lên gấp nhiều lần. Các mảng kinh doanh cũng ngày càng phong phú hơn. Sau khi bàn bạc với Trình Ninh, tôi quyết định đổi tên "Tập đoàn Trình thị" thành "Tập đoàn Nguyệt Trình". Anh ta vừa trở về từ nước ngoài với một giải thưởng lớn, ngày càng ít quan tâm đến chuyện công ty. “Tôi thấy cô cứ tự quyết là được. Đổi thành Tập đoàn Tần Nguyệt tôi cũng chẳng ý kiến gì.” Trình Ninh thậm chí không buồn nhìn tôi, chỉ cẩn thận lau chùi chiếc cúp anh yêu thích. Thôi thì… vô tư đến mức ấy cũng là một kiểu bản lĩnh. Nhưng khi tôi làm việc xong, bất chợt liếc nhìn vào một góc trong tủ kính, lại thấy một chiếc cúp quen thuộc. Chợt nhớ lại lời Tiểu Trần nói mấy hôm trước: “Chị Tần, tác phẩm đoạt giải lần này của Tổng giám đốc Trình… người trong tranh sao mà giống chị quá vậy…” Trình Ninh vẽ một cô gái đang khóc bên bờ biển. Chỉ nhìn thoáng qua, ký ức như tràn về mãnh liệt. Khi ấy tôi vừa vào thực tập tại Cố thị. Chú Cố giao cho tôi theo phụ trách một dự án đấu thầu của chính phủ. Nhưng kết quả, Cố thị không được chọn. Giờ nghĩ lại, lý do không trúng thầu có đến cả ngàn nguyên nhân khách quan. Nhưng cô gái 21 tuổi năm ấy lại cứng đầu ôm hết lỗi lầm vào mình. “Tại sao mình vẫn chưa đủ giỏi?” “Tại sao mình không thể làm gì cho chú Cố?” “Tại sao?” Đúng lúc đó, một chàng trai đi ngang qua bất ngờ kéo tôi lại. “Sống đã là điều tuyệt vời rồi, sao lại nghĩ quẩn chứ?” “…Hả?” Anh ta tưởng rằng tôi định nhảy xuống biển. Nhưng thật ra tôi chỉ bị nước mắt làm mờ mắt, không nhìn rõ thủy triều đang lên. Sau đó, có lẽ bị xúc động, tôi đã kể cho cậu thiếu niên tốt bụng ấy rất nhiều chuyện. Trong ký ức, anh ta mỉm cười. Nói rằng nhà mình cũng làm ăn buôn bán, xưa nay chỉ thấy ai cũng đùn đẩy trách nhiệm, chưa từng gặp ai như tôi—tự mình ôm lấy hết lỗi lầm. “Nếu tôi mà có được nửa phần tinh thần trách nhiệm như cô, chắc bố tôi mừng tới phát khóc. Hay là… sau khi cô tốt nghiệp đến công ty nhà tôi làm đi? Biết đâu giới thiệu được một nhân viên tốt, bố tôi sẽ bớt đánh tôi vài trận? Cô thấy sao?” Tôi bật cười qua làn nước mắt. Nhưng khi ấy tôi vẫn chưa biết rằng—cuộc trò chuyện vô tình đó… sẽ trở thành một điểm khởi đầu mới trong hành trình tương lai của mình.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815