Cài đặt tùy chỉnh
Nhiệm vụ cuối cùng
Chương 4
Ngày cập nhật : 15-04-202512
“Hình như cô lúc nào cũng giữ nguyên vẻ mặt đó.”
“Sao vậy, không gào khóc ầm ĩ nữa à?”
Trên đường đưa tôi lên bàn mổ, Nhị Mãng Ca hiếm khi lại muốn trò chuyện với tôi.
Mấy ngày nay hắn nói gì tôi cũng chẳng buồn đáp, mãi đến lúc này, tôi mới ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh đã từng nghe câu ‘tà không thắng chính’ chưa?”
Hắn cười khẩy một tiếng.
“Lão tử không tin cái gọi là số mệnh nhất đấy.”
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt dán lên tấm vải đen đung đưa trước cửa kính xe.
“Nhưng tôi tin… mình sẽ là người sống sót cuối cùng.”
Sau đó, ca phẫu thuật kết thúc, và quả thực tôi vẫn chưa chết.
Tôi nằm trên giường bệnh hơn bốn mươi ngày, không có bất kỳ thiết bị y tế nào hỗ trợ sự sống.
Căn hầm tối tăm, đơn sơ ấy — bọn họ chỉ làm đúng một việc, là giữ cho tôi sống sót.
Vì bị nhốt suốt, tôi hoàn toàn mất cảm giác về thời gian.
Có lúc có người mang cho tôi ít đồ ăn cầm hơi, thì tôi ăn, không có thì nhịn đói.
Sắp bất tỉnh, tôi lại khắc chữ lên tường, làm vài phép tính đơn giản để giữ mình tỉnh táo.
Cho đến một ngày…
Tôi bị ai đó túm dậy khỏi giường rồi bị nhét thẳng vào xe.
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng tìm được người mua rồi.”
“Gã đó tuy là kẻ biến thái, nhưng ra giá cao, mà điên thật đấy.”
Tôi hiếm khi thấy Nhị Mãng Ca hốt hoảng như vậy. Hắn vỗ vỗ mặt tôi.
“Cô cười cái gì?”
“Cô biết không, Từ Xương đang lật tung cả thế giới lên để tìm cô.”
“Đệt, không hiểu hắn nghe từ đâu ra việc cô có con của hắn.”
“Tôi nói cô chết rồi, hắn lại không tin, giờ thì dí sát mông tôi mà đuổi!”
“Làm tôi còn chưa kịp lấy thận cô nữa!”
“Phải nhanh chóng bán cô lấy tiền rồi chuồn!”
Từ những câu nói rời rạc của hắn và tài xế, tôi dần hiểu rõ mọi chuyện.
Quả nhiên Lâm Mạc Chỉ không phải người đơn giản — cô ta là người được đối thủ lớn nhất của Từ Xương cài vào.
Cô ta vốn thông minh, nhưng thông minh quá lại thành ra tự hại mình — dám mơ mộng đến vị trí “chị dâu”.
Từ Xương quả thật từng cho cô ta làm “chị dâu”, nhưng chưa được bao lâu đã bị vạch mặt ngay tại chỗ.
Cô ta bị lật tẩy, lại vô tình giúp tôi — vì kể từ lúc đó, mọi lời cô ta nói đều không còn đáng tin.
Tôi bỗng trở thành kẻ bị oan.
Từ Xương bắt đầu đi tìm tôi, rồi phát hiện ra tôi mang thai.
Anh ta đột nhiên phát điên — giờ cả thế giới ngầm đều phải dè chừng anh ta từng bước.
Nhị Mãng Ca muốn giết tôi, lại sợ Từ Xương trả thù, nên đành bán tôi rồi lấy tiền cao chạy xa bay.
Người mua tôi là một kẻ không biết sợ là gì — một tên cuồng loạn bệnh hoạn.
Gã đó thích khâu tứ chi người sống lại với nhau.
Khâu cả mắt và miệng, rồi treo lên để “thưởng thức”.
Đây là ngày thứ ba tôi bị nhốt trong căn nhà quái dị ấy.
Lúc này, hai chân tôi đã bị khâu dính lại.
Người đàn ông đeo mặt nạ kim loại ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cô đang đếm gì vậy?”
Chiếc kim bạc đâm xuyên làn da, lần này, mũi kim chọc vào cánh tay tôi.
Tôi đau đến run rẩy, nhưng vẫn cười — tôi nói với hắn, tôi đang đếm thời gian.
“Thời gian gì cơ?”
Hắn hỏi tôi.
“Thời gian Từ Xương sẽ tìm đến đây.”
Hắn khựng lại, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn tôi.
Nhưng chỉ một giây sau — hắn không thể làm ra bất kỳ biểu cảm nào nữa.
Cánh cửa gỗ bị đá văng, một hàng người áo đen ào vào.
Và rồi, tôi nhìn thấy Từ Xương.
Anh ta chết lặng nhìn tôi.
Tôi bị treo lơ lửng giữa không trung, chắc anh ta đã thấy rõ từng vết thương chi chít dưới chân tôi.
Khi trước, Nhị Mãng Ca còn nghi ngờ — không biết ai đã để lộ chuyện tôi mang thai.
Thực ra là tôi tự truyền tin ra ngoài.
Bên cạnh Nhị Mãng Ca cũng có nội gián của cảnh sát, cấp bậc không cao, nhưng đủ để tiếp cận tôi, trao đổi thông tin.
Ngay khi Từ Xương đưa tôi xem bức ảnh kia, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho hậu sự.
Trước khi đi, tôi để lại một đoạn video trong ngăn kéo bí mật nhất trên bàn làm việc.
Nội dung chỉ đơn giản là: tôi đang chuẩn bị tỏ tình với Từ Xương vào đúng ngày sinh nhật.
Một chi tiết thường bị mọi người bỏ qua là: Từ Xương chưa từng yêu ai.
Đêm đó tôi từ chối lời tỏ tình của anh ta, mà Từ Xương là loại người kiêu ngạo đến tận xương, chắc chắn không quên được đêm đó.
Tôi không muốn anh ta biết tôi “yêu” anh ta vào một đêm tràn đầy phong hoa tuyết nguyệt.
Tôi muốn… anh ta biết tôi yêu anh ta vào chính khoảnh khắc anh ta tự tay đẩy tôi vào địa ngục.
Trên đời này, thứ khó buông nhất là tình yêu ư?
Không phải — là tội lỗi.
Tình yêu chỉ là một đoá hoa mọc bên bức rèm gấm.
Còn tội lỗi, là chiếc rễ đâm sâu vào da thịt, chảy máu, lặng lẽ lớn lên.
Nó sẽ khiến người ta phát điên.
Từ Xương gần như cuống cuồng tìm tôi khắp căn nhà, ánh mắt hoảng loạn chẳng giống anh ta chút nào.
Anh ta bế tôi xuống, ôm chặt tôi trong lòng.
Tôi cảm nhận rõ bàn tay đang run rẩy của anh ta đặt lên đỉnh đầu tôi.
Giọng anh ta khàn đặc, rất khàn — tôi nhận ra anh ta… đã không còn như trước nữa.
Từng hành động với tôi đều dè dặt, cẩn thận.
“Chúng ta về nhà.”
“…Tôi làm gì có nhà.”
Anh ta khựng lại rõ rệt, rồi gần như muốn ôm tôi nhập vào cơ thể mình.
Ở bên tai tôi, anh ta thì thầm mãi hai chữ “xin lỗi”, nhẹ như gió, nát như tro bụi.
Anh ta đưa tôi lên xe, sau đó quay lại căn nhà gỗ.
Một người áo đen chắn ngay cửa, tôi không nhìn thấy gì cả.
Chỉ một lát sau, trong nhà vang lên tiếng hét thảm đến xé tim rách phổi.
Chắc là tên biến thái đó.
Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, lặng lẽ nghe những tiếng gào thét vang vọng ấy.
Nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ, tiếng thét vẫn chưa dừng.
Giống như tiếng ai oán đến từ địa ngục, là nỗi kinh hoàng tận sâu linh hồn.
Tay của Từ Xương — từ trước đến giờ chưa từng vấy máu.
Nhưng giờ thì… đã nhuốm rồi.
13
Từ Xương đưa tôi về nhà.
Mọi thứ dường như lại quay trở về như trước.
Nhưng cũng có điều gì đó đã thay đổi — anh ta chưa bao giờ cho ai sống trong căn hộ của mình ở trung tâm thành phố.
Vậy mà hôm đó, anh ta ôm tôi, nói rằng đó sẽ là nhà của tôi từ nay về sau.
Tôi cũng đã gặp Lâm Mạc Chỉ lần cuối.
Cô gái ấy, người khi cười trông có vẻ ngây thơ vô hại, lúc nhìn thấy tôi thì gương mặt lập tức vặn vẹo dữ tợn.
Cô ta bị người giữ chặt, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao bám lấy tôi.
Khóc, gào thét, chửi rủa không ngừng, miệng hét lớn rằng tôi là nội gián của cảnh sát.
“Từ Xương! Anh tưởng cô ta là người tốt à?!”
“Cô ta chắc chắn là nội gián!!! Là nội gián!!!”
“Anh không thể nào không biết!! Từ Xương…!”
Khi nghe đến hai chữ “nội gián”, sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi.
Rồi anh ta cầm chiếc ấm trà đắt tiền trên bàn — ném thẳng vào mặt cô gái.
Tôi đứng bên cạnh anh ta, cả người bất giác run lên.
Anh ta lập tức quay sang ôm chặt lấy tôi, dỗ dành.
“Thanh Thanh? Bị dọa rồi à?”
“Không sao đâu… đừng sợ.”
Những nụ hôn rơi nhẹ lên cổ và vai tôi, anh ta nhìn tôi gần như trong tuyệt vọng.
“Em không phải… đúng không?”
Tôi không trả lời.
Nhưng anh ta vẫn cứ ôm tôi — rất lâu, rất lâu.
14
Từ Xương đối với tôi rất tốt, tốt đến mức chẳng ai từng thấy anh ta như vậy.
Thế nhưng tất cả các phương tiện liên lạc của tôi vẫn bị cắt đứt hoàn toàn. Phạm vi sinh hoạt của tôi chỉ gói gọn trong căn hộ nhỏ đó.
Tôi từng xin anh ta một chiếc điện thoại, nhưng anh ta chỉ cúi xuống, hôn tôi thay cho câu trả lời.
Tôi hỏi anh ta tại sao lại nhốt tôi lại, anh ta chỉ ôm lấy tôi, tay vuốt ve eo tôi, cằm tựa lên vai tôi cười khẽ.
Quả nhiên, anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Nói không tin tôi là cảnh sát chìm — rõ ràng là quá tin rằng tôi không đứng về phía anh ta.
Đêm hôm đó, anh ta trở về nhà lúc hai giờ sáng.
Chỉ đứng dựa vào cửa, nhìn tôi.
Cả người anh ta hòa lẫn trong bóng tối đặc quánh, nghiêng đầu hỏi: sao còn chưa ngủ?
Tôi bảo anh ta: tôi không ngủ được.
Tôi đã mất ngủ rất lâu rồi.
Mỗi lần nhắm mắt lại là thấy máu đẫm đầy tay, thấy linh hồn của những người đã khuất hiện về.
Anh ta bước đến ôm tôi, nhưng mùi khói súng vẫn len lỏi vào mũi — mùi đó tôi từng ngửi thấy khi có mặt tại hiện trường.
Là mùi thuốc súng, mùi súng đạn, và mùi chết chóc.
Anh ta ôm tôi rất lâu, rồi đưa tay xoa lên tóc tôi.
“Thanh Thanh, không sao rồi.”
“Mọi chuyện… đã kết thúc rồi.”
Sáng hôm sau, tôi thấy bản tin.
Một nhà máy dược trong thành phố đã bốc cháy vào đêm qua, bốn người tử vong do cứu chữa không kịp.
Trong số đó có đại diện pháp lý của nhà máy — một người họ Cung. Trên người nạn nhân có nhiều vết đạn, được xác định là vụ phóng hỏa do con người gây ra, hiện đang trong quá trình điều tra.
Người họ Cung đó — chính là Nhị Mãng Ca, kẻ từng bắt cóc tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Từ Xương… đã phát điên rồi.
Nhưng… tôi cũng sắp bị đẩy đến bờ vực phát điên.
Tôi từng rất nhiều lần nghĩ đến việc kéo tên ác quỷ này chết chung.
Nhưng tôi không phải muốn anh ta chết.
Tôi muốn đưa anh ta ra trước Tòa án Nhân dân Tối cao. Chỉ khi bắt được anh ta, xét xử anh ta, mới có thể nhổ tận gốc thế lực tội ác phía sau anh ta.
Tâm nguyện cuối cùng của sư phụ tôi — chính là trả lại bầu trời trong xanh cho thành phố Khúc Bắc.
Từ Xương không biết… người đầu tiên tôi nổ súng giết chết, chính là sư phụ tôi.
Một người đàn ông đã ngoài năm mươi, vẫn ngày đêm xông pha tuyến đầu, cuối tuần hay mua kẹo mút cho tôi.
Ông tự tay nắm lấy tay tôi, kéo cò, đẩy viên đạn xuyên qua chính giữa trán mình.
Bởi vì ông biết — nếu không muốn tôi bị lộ, thì chỉ còn cách ấy.
Bởi vì ông biết — hoặc là tôi chết, hoặc là ông chết.
Ông nói, để ông già này đi trước một bước.
Từ Xương tận mắt nhìn thấy tôi bắn chết một cảnh sát, từ đó mới bắt đầu buông lỏng cảnh giác với tôi.
Và cũng từ ngày hôm đó…
Tôi biết mình chỉ có thể sống — tôi phải sống. Tôi sống để chứng kiến Từ Xương bước chân vào pháp trường.
Nếu không… thì đến cả xuống địa ngục, tôi cũng không thể yên lòng.
15
Sau mùa đông, vào một ngày đầu xuân, Từ Xương đột nhiên về rất sớm.
Anh ta nói muốn đưa tôi đến một nơi.
Rất hiếm khi anh ta không mang theo vệ sĩ — trước đây mỗi lần lên xe, anh ta đều sẽ kiểm tra thiết bị nghe lén.
Nhất là bây giờ, khi anh ta thật sự là một kẻ tay dính đầy máu.
Nhưng lần này, anh ta chỉ đưa theo mình tôi, lên một chiếc xe.
“Thanh Thanh, em biết không?”
“Hình như hôm nay là sinh nhật anh.”
Chiếc xe chạy trên con đường cao tốc thẳng tắp vô tận, tôi không biết anh ta định đưa tôi đi đâu.
“Đó là ngày sinh ghi trong chứng minh thư, chứ thật ra anh cũng không biết có đúng không nữa.”
“Lúc ở trại giáo dưỡng, anh tùy tiện bịa ra thôi.”
Chuyến đi dường như rất dài. Tôi chăm chú nhìn mặt trời đang lặn dần sau những dãy núi, từng đàn chim cắt qua những đám mây lững lờ.
“Tuổi thơ của anh là những ngày tháng trong trại giáo dưỡng. Bởi vì năm mười một tuổi, anh giết người.”
“Người đó là cha ruột của anh.”
“Vì ông ta đã bóp nát nhãn cầu của mẹ anh.”
Xe vẫn đều đều lăn bánh, giọng anh ta vẫn bình tĩnh như không.
“Nghe thật ly kỳ, hoang đường đúng không?”
“Trước năm mười một tuổi, anh lúc nào cũng nghĩ đến việc giết chết người cha súc sinh ấy. Mẹ anh là sinh viên đại học trên thành phố, bị cha anh mua về.”
“Mẹ anh là nạn nhân bị bọn buôn người lừa vào núi.”
“Đêm đó, khi cha anh say xỉn trở về, ông ta đè mẹ anh — người đã mù một mắt — lên tường và đánh đập.”
“Anh liền nhấc chiếc rìu trên tường, chém vào lưng ông ta mười chín nhát. Ông ta chết. Anh thì vào trại.”
Bầu trời tối dần, Từ Xương bật đèn xe, vẫn thong thả nói tiếp.
“Ra khỏi trại, không người thân, không nơi nương tựa — chỉ có xã hội đen chịu chứa chấp anh.”
“Chỉ có những thứ bẩn thỉu mới dung nạp được anh.”
“Cũng từ lúc đó, anh nhận ra… có lẽ anh đã thừa hưởng dòng máu quỷ dữ như cha mình.”
“Sau này có người từng làm trắc nghiệm tâm lý cho anh, bảo anh mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội.”
“Anh đã xóa sạch hết những hồ sơ đó.”
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở điểm đến — một công viên giải trí bỏ hoang từ lâu.
…Tôi nhớ nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.
Thế nhưng không hiểu sao, lúc này đèn neon lại sáng lên, giống như cả khu phố nhộn nhịp ánh đèn.
…Chỉ là không có một ai.
“Anh đã mua lại nơi này, còn cho người sửa sang lại.”
Người đàn ông nằm nhoài lên vô lăng, nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ khi nhìn tôi.
“Anh chưa từng được đến công viên giải trí.”
“Chơi với anh một chút đi, Thanh Thanh.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận