Cài đặt tùy chỉnh
Tình Cha Đến Muộn
Chương 3
Ngày cập nhật : 05-05-2025Tôi thấy may mắn vì lúc đó trời đã tối.
Người đi đường qua lại sẽ không để ý đến bộ váy rách rưới của tôi.
Cũng không nhìn thấy khuôn mặt tôi đầy nước mắt.
Về đến nhà, trong nhà vẫn không có ai.
Tôi khóa chặt cửa phòng tắm.
Cởi quần áo ra, lúc này mới phát hiện, toàn thân tôi đầy vết bầm tím do bị bóp mạnh.
Trước khi tôi ngất đi, những lời bẩn thỉu mà gã kia nói vang lên trong đầu một cách đột ngột:
“Mặc váy mùa hè, đi qua đoạn đường đó, không phải là cố ý quyến rũ tao à?”
“Con điếm!”
Tôi dùng khăn tắm lau đi lau lại trên cơ thể.
Càng lau càng nhanh, càng lau càng mạnh.
Da bị chà đỏ ửng, thậm chí có những chỗ dưới da bắt đầu rớm máu li ti.
Nhưng vẫn không thể lau sạch.
Tôi nhìn vào gương, thấy một bản thân đầy thương tích, chính lúc đó, tôi mới ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
Nhưng khóc, dường như vẫn chưa đủ để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Trong đầu tôi cứ hiện lên bàn tay của gã đó đang sờ soạng khắp người mình, rồi bất chợt tôi gục xuống bên bồn cầu, nôn khan từng cơn.
Nôn đến mức mắt đỏ hoe, chẳng thể nôn ra gì, tôi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, thở dốc từng nhịp.
Một lúc rất lâu sau...
Tôi cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, gọi điện cho ba.
Tôi khao khát nhận được một chút chỗ dựa tinh thần.
Cho dù chỉ là một câu an ủi.
“Ba, con…”
Nhưng đầu dây bên kia lại lập tức là một tràng trách móc dồn dập:
“Con chạy đi đâu rồi? Tối nay cả nhà hẹn đi mừng sinh nhật 35 tuổi của dì con, sao giờ này còn chưa đến khách sạn?”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Khoảnh khắc đó, dường như mọi âm thanh, mọi thông tin… tôi đều không thể tiếp nhận nổi.
“Ba cho con 30 phút, bắt taxi hay gì cũng được, con tìm cách đến khách sạn Hòa Hợp ở Ngũ Lý Lộ ngay đi.”
Ở cuối điện thoại, tôi chỉ nghe loáng thoáng tiếng Chu Huệ đang cố xoa dịu: “Anh giận con bé làm gì chứ…”
Điện thoại bị cúp máy.
Tôi gọi lại.
Không ai bắt máy.
Ve sầu ngoài cửa sổ kêu vang không ngớt, inh ỏi đến nhức óc.
Rõ ràng đang là mùa hè, vậy mà tôi lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Tôi không đến khách sạn.
Chỉ mở trừng mắt, cuộn mình trên ghế sofa, thức trắng cả đêm.
Đêm đó, ba cũng không về nhà.
Mãi đến sáng hôm sau, tôi mới nghe thấy tiếng mở cửa ở cửa ra vào, và nhìn thấy ba tôi, tay cầm một bó hoa.
Tôi siết chặt hai tay.
Thấy tôi, ông ấy sững người trong chốc lát, rồi lập tức tỏ vẻ đương nhiên mà chất vấn:
“Tối qua con đi đâu vậy? Sao không đến khách sạn?”
“Con có biết dì con mong cả nhà cùng ăn mừng sinh nhật với bà ấy đã bao lâu rồi không?”
“Lát nữa dì con về, con phải xin lỗi bà ấy, nghe rõ chưa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn ba, tầm nhìn mờ đi không kiểm soát được.
Những cảm xúc dồn nén suốt cả đêm, vào khoảnh khắc này bùng nổ.
“Ba, tại sao ba vừa về đến nhà đã trách con?”
“Ba có từng hỏi con hôm qua đã trải qua chuyện gì chưa?”
Giọng tôi bắt đầu nghẹn lại: “Hôm qua lúc sáu giờ chiều, con đang học ở nhà, thì nhận được tin nhắn của ba, nói có tài liệu khẩn cần con mang đến công ty, bảo con đi đường tắt…”
Lời còn chưa nói hết thì bị ông ngắt lời:
“Sao có thể được, lúc đó ba đang bàn chuyện với quản lý sảnh khách sạn, còn chưa hề đụng tới điện thoại. Dù con cố tình không đến khách sạn thì cũng không cần viện cớ hoang đường như vậy——”
Ông cắm bó hoa vào bình, đặt lên bàn ăn, lúc đó mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Rồi đồng tử ông chợt co lại.
Cơ thể tôi không còn được áo sơ mi dài tay che phủ, đầy những vết bầm tím.
Khi nhìn thấy má và cánh tay tôi bị cào rách bởi cành cây, cùng với những vết bầm tím xanh tím hiện rõ trên cổ, ông cuối cùng cũng nhận ra, có điều gì đó cực kỳ sai trái.
“Tân Tân, con... con làm sao vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, cố gắng giữ bình tĩnh: “Như những gì ba đang thấy đó.”
“Tối qua, khi ba đang ở khách sạn mừng sinh nhật 35 tuổi của vợ mình, thì con... bị cưỡng hiếp.”
Ông sững sờ vài giây.
Rồi tay run rẩy, bước về phía tôi.
Ánh mắt mang theo sự đau lòng.
Điều đó khiến tôi nhen lên chút hy vọng.
“Ba ơi, ba có thể gọi dì Chu và Chu Nguyệt về nhà không…”
Ngay lập tức, tia đau lòng trong mắt ông bị thay thế bằng sự cảnh giác: “Con gọi họ về làm gì?”
Ông lại nghiêm mặt, nhấn mạnh: “Chuyện này tuyệt đối không thể liên quan đến họ. Dì Chu của con, ba hiểu rất rõ, còn Nguyệt Nguyệt là đứa trẻ ngoan ngoãn như thế…”
Tóm lại chỉ một chữ.
Ông không muốn.
Từng câu từng chữ ông phủ nhận, từng câu từng chữ đều là sự tin tưởng tuyệt đối vào mẹ con họ, khiến ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên, cháy rực đến mức mắt tôi đỏ hoe.
Tôi ném thẳng điện thoại xuống trước mặt ông: “Ba, con biết ba không tin con, vậy ba tự xem đi!”
Ông nhìn chiếc điện thoại, đầu ngón tay khẽ run, nhưng hoàn toàn không động đậy.
“Xem đi!”
Tôi nghẹn ngào hét lên: “Ba xem đi!”
Ông vội vàng quay đi ánh mắt đầy chật vật.
Ngay lúc ấy, tôi lại bật cười.
“Ba đang sợ.”
“Ba phản kháng dữ dội như vậy, có phải vì ba thừa biết, hai người phụ nữ mà ba nâng như trứng ấy, bề ngoài thì dịu dàng, nhưng bên trong lại độc ác như rắn rết, hận không thể loại bỏ đứa con gái do vợ trước sinh ra là con đây?!”
“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống mặt tôi, khiến đầu tôi lệch sang một bên.
Người đàn ông đó sững người một giây, rồi lúng túng, miệng lắp bắp xin lỗi:
“Tân Tân… ba… ba xin lỗi, ba không cố ý…”
Tôi không nói gì.
Nhưng nước mắt tôi lại rơi lã chã xuống nền nhà.
Ông dường như hoảng lên thật sự.
“Được rồi, ba sẽ xem… được chưa?”
Rồi run rẩy lấy điện thoại của chính mình ra.
Hai giây sau, ông đưa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi, giọng đầy nhẹ nhõm: “Con xem đi, Tân Tân, trong điện thoại ba không có tin nhắn nào cả. Chắc chắn là hiểu lầm thôi.”
Khoảnh khắc đó.
Tôi hoàn toàn mất hết hy vọng vào người cha này.
Tôi lạnh lùng nhìn ông.
“Tôi sẽ báo công an.”
Ông há miệng định nói gì đó, ánh mắt bối rối nhìn tôi.
Nhưng có lẽ biết không thể thuyết phục tôi, nên ngay sáng hôm đó, ông vẫn đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát lập tức tiến hành điều tra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận