Cài đặt tùy chỉnh
Nhà trọ kỳ quái
Chương 4
Ngày cập nhật : 22-12-20247
"Anh… anh định làm gì? Đừng có lại đây!"
Mạnh Khả hét lên, vội nấp sau lưng Hứa Thao. Tất cả chúng tôi đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào Vương Tề.
Cậu ta giơ cao con dao thái dưa, máu từ lưỡi dao vẫn chảy xuống từng giọt, chỉ thẳng về phía chúng tôi.
"Tại sao các người lại đi với hắn? Hắn rất nguy hiểm!"
Vương Tề hét lớn, và chúng tôi nhận ra cậu ta đang chỉ thẳng vào Hứa Thao đứng sau lưng chúng tôi.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Thao. Anh ta khẽ lùi lại, khuôn mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.
"Đừng vu khống tôi! Tôi còn chưa gặp cậu ta bao giờ!"
Hứa Thao đột nhiên rút từ tay áo ra một cây gậy bóng chày. Chắc chắn anh ta đã giấu nó từ trước.
Thấy vậy, Đỗ Hạo lập tức kéo Tô Bạch ra sau lưng mình, thủ thế phòng bị.
Vương Tề gào lên:
"Không phải anh thì là ai?!"
"Lúc tôi còn ở dưới phòng khách với anh Hách, tôi không thể nào khiêng nổi gã xăm trổ kia! Đột nhiên nghe rầm một tiếng ở cầu thang, tôi chạy ra thì thấy ông chủ mập ngã lăn ra đó."
"Khi tôi rọi đèn pin lên trên, tôi nhìn thấy chính anh đứng đó! Anh còn chối cãi được sao?"
Hứa Thao lập tức phản bác:
"Làm sao có chuyện đó được? Tôi đi cùng ông chủ xuống lầu. Nhưng khi xuống đến giữa chừng thì ông ta biến mất!"
"Khi tôi tới phòng khách, chẳng thấy cậu đâu cả. Chỉ thấy gã xăm trổ bị trói trên ghế, bụng hắn nát bấy, máu chảy lênh láng. Cậu còn dám nói tôi nói nhảm?"
Nghe đến đây, Vương Tề nổi giận:
"Anh nguyền rủa ai chết hả? Anh Hách chết rồi á? Không đời nào! Tôi đuổi theo anh lên đây, lúc rời đi anh ấy vẫn còn sống nhăn răng dưới đó!"
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng mỗi người.
Những gì Vương Tề và Hứa Thao kể đều trái ngược nhau. Nhưng cả hai lại khẳng định chắc chắn mình tận mắt chứng kiến.
Rốt cuộc, ai chết dưới lầu? Ai nói thật, và ai đang nói dối?
Mạnh Khả, vốn đứng gần Hứa Thao, đang liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta. Nhưng anh ta giả vờ như không thấy.
Trương Lan, sau một hồi suy nghĩ, phá tan bầu không khí nặng nề:
"Dù sao, ở đây hay dưới lầu cũng chẳng khác gì nhau. Phòng khách này cũng đã có người chết."
Câu nói khiến Vương Tề và Hứa Thao giật mình:
"Có người chết? Ai chết?"
Trương Lan chiếu đèn pin về phía cái xác của lão Vương treo trước cửa sổ:
"Lão Vương chết rồi. Ông ấy treo lơ lửng ngay đó."
Hai người nhìn nhau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn nhưng vẫn tò mò bước tới. Họ nhìn vào căn phòng tối om, nơi ánh sáng nhạt nhòa từ trăng hắt vào cũng không đủ để thấy rõ mọi thứ.
Trương Lan lúc này lên tiếng:
"Thế này đi. Trói cả hai lại rồi xuống dưới lầu xem. Chúng ta sẽ biết được ai đang nói thật, ai đang nói dối."
Vương Tề lập tức phản đối:
"Tôi không đồng ý! Tôi thấy rõ ràng hắn đẩy ông chủ xuống! Chỉ cần trói hắn là đủ!"
Hứa Thao cũng không chịu thua:
"Đừng nghe nó! Tôi thấy gã xăm trổ bị giết, kẻ ra tay chính là nó! Trói nó mới đúng!"
Sau một đêm hỗn loạn, không ai trong chúng tôi còn muốn bị trói lại để chứng minh bản thân vô tội. Trong tình huống này, bất động đồng nghĩa với cái chết.
Sau một hồi tranh cãi, mọi người quyết định chọn phương án an toàn hơn: đi xuống lầu cùng nhau.
Cầu thang tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin điện thoại lấp lóa. Vương Tề và Hứa Thao đi trước, mắt không rời nhau.
Đỗ Hạo đi giữa, che chắn cho nhóm phụ nữ. Chúng tôi cẩn thận bước từng bước xuống.
Khi tới tầng hai, sàn nhà sạch sẽ đến kỳ lạ, không có bất kỳ vết máu nào như Vương Tề đã nói.
Cậu ta đi vòng quanh khu vực đó, miệng lẩm bẩm:
"Kỳ lạ thật. Tôi rõ ràng thấy ông chủ mập ngã xuống đây, máu lênh láng. Sao bây giờ lại không có gì?"
Hứa Thao cười khẩy:
"Cậu chỉ vì sợ không ra tay được nên bịa chuyện thôi. Chứng cứ rành rành đây, ai thấy tôi đẩy ông ta nào?"
Vương Tề không đáp, chỉ chạy nhanh về phía nhà ăn, miệng gọi to:
"Anh Hách! Đại ca! Anh còn sống không?"
Hứa Thao hừ một tiếng:
"Đừng diễn nữa. Trói nó lại đi, nó là kẻ giết người. Tôi nói rồi, gã xăm trổ chết thảm thế cơ mà."
Chúng tôi nhanh chóng đi tới nhà ăn. Nhưng đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy lạnh cả sống lưng.
Chiếc ghế mà gã xăm trổ bị trói vẫn nằm ở đó. Nhưng hắn đã biến mất.
Trong không khí oi bức của mùa hè, một luồng lạnh lẽo thấu xương như vừa quét qua từng người chúng tôi.
8
"Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Hứa Thao đứng trước chiếc ghế, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể giữ bình tĩnh. Vài phút trước, anh ta vẫn còn nhìn thấy gã xăm trổ ngồi đó, cơ thể đẫm máu.
Chỉ mới hơn mười phút trôi qua, khi anh xuống lại, cái ghế vẫn ở đó, nhưng hoàn toàn trống trơn.
Không tin nổi, Hứa Thao đi vòng quanh chiếc ghế, cố tìm bất kỳ vết máu nào để chứng minh những gì anh ta thấy là thật. Nhưng chiếc ghế sạch sẽ, sáng bóng, không hề có một dấu vết nào.
Hứa Thao ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm đầu.
Vương Tề cũng không khác gì anh ta. Cả hai như đang chìm trong nỗi sợ hãi tột cùng, tự hỏi liệu mình có phải đã nhìn nhầm, hay đây là một trò đùa ác ý.
Nhưng dù có là ảo giác, thì sự thật vẫn rõ ràng cả ông chủ mập và gã xăm trổ đã biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Một lúc lâu sau, Hứa Thao mới cất tiếng, giọng khàn đặc:
"Vợ ơi… vừa nãy anh không dám nói với em một chuyện."
"Chuyện gì? Anh định nói gì?"
Thấy Hứa Thao như vậy, Mạnh Khả cũng không giở thái độ nữa. Rõ ràng, mọi chuyện đã vượt xa trí tưởng tượng của tất cả chúng tôi.
"Lúc nãy, mọi người bảo anh nhìn vào căn phòng khách… bảo lão Vương treo ở đó…"
"Anh sợ quá, chẳng dám nhìn kỹ. Nhưng giờ nghĩ lại, anh không thấy bất kỳ bóng người nào ở đó cả."
Lần này, đến lượt Vương Tề cất giọng lắp bắp:
"Tôi… tôi cũng vậy. Chỉ thấy rèm cửa bay phấp phới."
Tất cả đều chết lặng.
Điều đó có nghĩa là, khi chúng tôi mở cửa bước vào, cái xác của lão Vương đã không còn ở đó.
Sự việc dường như vượt ra khỏi ranh giới của thực tế.
Đỗ Hạo không nói lời nào, lập tức lao về phía cầu thang.
Chúng tôi theo sát anh, nhanh chóng quay lại tầng năm.
Căn phòng khách, với cánh cửa mở rộng, như một cái miệng tối đen đang há ra, chực chờ nuốt chửng tất cả chúng tôi.
Đỗ Hạo đứng trước cửa, giơ cao đèn pin rọi vào bên trong. Anh đứng bất động, không thốt nên lời.
Chúng tôi chen nhau tới đứng sau anh, nhìn vào căn phòng.
Dưới ánh sáng của đèn pin, mọi thứ hiện lên rõ ràng.
Căn phòng không lớn, chỉ khoảng vài chục mét vuông. Nhưng thứ đáng sợ nhất là cái ghế trước cửa sổ giờ hoàn toàn trống không.
Nơi mà trước đó vài phút còn treo cái xác của lão Vương, giờ chỉ có rèm cửa đung đưa theo gió.
Mới hơn mười phút trước, cái xác còn ở đó. Nhưng giờ nó đã biến mất không dấu vết.
Đúng lúc này, đèn trong phòng bật sáng.
Ánh sáng bất ngờ khiến tất cả nhắm tịt mắt lại.
Và rồi, một tiếng hét thất thanh vang lên:
"Aaa!"
Tôi vội vã dụi mắt, cố điều chỉnh để thích nghi với ánh sáng. Nhưng khi nhìn lại, một cảnh tượng kinh hoàng khác đã xuất hiện.
Mạnh Khả nằm dưới sàn, cơ thể co giật không ngừng.
Trên ngực cô, một vệt máu đỏ đang lan rộng, nhuộm đỏ cả áo. Máu tràn ra, chảy xuống sàn, tạo thành một vũng nhỏ dưới cơ thể cô.
"Đinh!"
Tiếng thông báo điện thoại quen thuộc vang lên.
Không ai buồn kiểm tra tin nhắn.
Tất cả chúng tôi đều hiểu, đó chính là thông báo:
Kẻ sát nhân đã thực hiện thành công một vụ giết người.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra.
Chúng tôi đã quên rằng… nhà nghỉ này còn một kẻ sát nhân.
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận