Cài đặt tùy chỉnh
Tâm tư gửi gió
Chương 4
Ngày cập nhật : 27-12-202410
Chu Tự Ngôn ngậm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ ở hành lang.
Bên ngoài, trời tối đen như mực, màn đêm đã buông xuống.
Lâm Bích Hà trước giờ sức khỏe không tốt, thói quen sinh hoạt rất điều độ.
Giờ này, chắc cô đã ngủ.
Khi Đào Nguyện mắt đỏ hoe bước ra từ phòng khám, Chu Tự Ngôn đã dập tắt điếu thuốc.
Anh liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng hỏi: “Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Có chút xuất huyết nhẹ, bác sĩ khuyên tốt nhất tháng này nên nằm nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Vậy em đừng đến trường dạy học nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Chồng ơi… anh có ở bên em không?”
Đào Nguyện ấm ức ôm lấy cánh tay anh, giọng nói nũng nịu.
Chu Tự Ngôn nhíu mày, rút tay ra khỏi tay cô: “Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi như thế.”
“Ở đây không có ai nên em mới gọi mà...”
“Được rồi, tôi bảo tài xế đưa cô về.”
“Anh không ở lại với em sao? Hôm nay em thật sự không khỏe, em sợ lại bị xuất huyết…”
“Bác sĩ không phải đã kê thuốc cho cô rồi sao? Uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Tự Ngôn quay người, đi thẳng về phía thang máy: “Tôi không phải bác sĩ, ở lại cũng chẳng làm được gì.”
Đào Nguyện cắn môi, không kìm được muốn khóc.
Nhưng sợ làm phiền anh, cô chỉ có thể cố nén nước mắt, lặng lẽ theo anh bước vào thang máy.
“Chu Tự Ngôn...”
Đến lúc chuẩn bị lên xe, Đào Nguyện thực sự không nhịn được, quay người lại gọi anh.
Chu Tự Ngôn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, rõ ràng có chút mất kiên nhẫn: “Lại chuyện gì nữa?”
“Ngày mai anh sẽ đến chứ?”
“Bác sĩ đã nói tháng này không được quan hệ.”
Chu Tự Ngôn nhướn mày: “Tìm cô cũng chẳng được gì.”
“Tháng này tôi sẽ ở bên vợ tôi nhiều hơn. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chút đi.”
Đào Nguyện vừa tức vừa tủi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chu Tự Ngôn vì nể cô đang mang thai, đành dỗ dành vài câu:
“Nghỉ ngơi cho tốt. Lúc nào rảnh tôi sẽ ghé qua.”
Nhìn anh bước lên xe, không ngoảnh đầu lại mà rời đi, nước mắt trên mặt Đào Nguyện như đông lại, lạnh buốt.
Răng cô nghiến chặt đến đau nhức từ lúc nào.
Cô không hiểu, mình vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, có gì không bằng người vợ ốm yếu kia của anh chứ?
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, cô đều hận đến tận xương tủy.
Nhưng cô lại không nỡ rời xa Chu Tự Ngôn, cũng không nỡ từ bỏ tất cả những gì anh đã mang đến cho cô.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
11
Chu Tự Ngôn dừng xe dưới nhà.
Khi người giúp việc ra đón, anh như thường lệ hỏi: “Phu nhân đã ngủ chưa?”
Người giúp việc đang nhận lấy áo khoác của anh lại kinh ngạc: “Phu nhân không phải đi cùng ngài sao?”
Chu Tự Ngôn đột nhiên dừng bước: “Cô nói gì?”
Đêm đã khuya, chỉ còn ánh đèn trong nhà chiếu sáng lên bóng dáng anh.
“Buổi chiều phu nhân nói ra ngoài dạo phố, uống trà.”
“Buổi tối, khi tài xế chuẩn bị đón, phu nhân bảo không cần đến, nói là đang ăn tối cùng ngài.”
Càng nói, người giúp việc càng cảm thấy bất an, giọng bắt đầu run rẩy:
“Phu nhân còn dặn lúc rời đi rằng tối nay không cần chuẩn bị bữa tối.”
Chu Tự Ngôn đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo người giúp việc, ánh mắt lạnh lùng: “Cô ấy còn nói gì nữa? Một chữ cũng không được bỏ sót, nói rõ ràng cho tôi!”
Người giúp việc sợ hãi mặt tái nhợt: “Không… không còn gì nữa. Phu nhân chỉ nói tối nay không cần chuẩn bị bữa tối.”
Chu Tự Ngôn buông tay, đẩy người giúp việc ra rồi bước nhanh lên lầu.
Vừa đi, anh vừa lấy điện thoại gọi cho Hứa Chân:
“Cô có gặp Bích Hà không?”
“Chúng tôi hôm nay không gặp nhau.”
“Nhưng chiều nay Bích Hà bảo cô ấy hẹn ăn tối với cô.”
Giọng nói của Chu Tự Ngôn vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức chính anh cũng không tin nổi.
Chỉ là không ai thấy, tay anh đang nắm chặt điện thoại, luôn run rẩy.
“Đúng là Bích Hà có gọi cho tôi, nhưng tôi có ca phẫu thuật, nên chúng tôi hẹn hôm khác gặp.”
Chu Tự Ngôn không biết mình đã cúp máy như thế nào.
Anh lại gọi cho những người bạn thân khác của Lâm Bích Hà.
Nhưng tất cả đều trả lời rằng hôm nay không liên lạc, cũng không gặp cô.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ chính, Chu Tự Ngôn nhìn cánh cửa đóng kín, trái tim nặng trĩu.
Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí không có dũng khí để đẩy cửa.
Lâm Bích Hàm thông minh như vậy, làm sao anh có thể ngu ngốc mà hy vọng cô không biết gì về những hành vi của anh?
Nhưng cô đã biết từ khi nào?
Cô biết được bao nhiêu?
Anh… liệu còn cơ hội để được cô tha thứ không?
Chu Tự Ngôn hoảng hốt nhớ lại chuyện nhiều năm trước.
Khi đó họ đều đang học đại học.
Vì hoạt động của câu lạc bộ, anh và một đàn em có chút gần gũi.
Đàn em ấy thầm thích anh, chuyện này nhiều người đều nhìn ra.
Lâm Bích Hàm từng nhắc nhở anh hai lần, nhưng anh chẳng để tâm.
Dù sao anh yêu cô như vậy, căn bản không để mắt đến người phụ nữ khác.
Sau đó, trong buổi liên hoan câu lạc bộ, anh giúp cô đàn em chặn rượu, còn tiện đường đưa cô về ký túc xá.
Lâm Bích Hà cũng không cãi nhau với anh, trực tiếp đề nghị chia tay.
Khoảnh khắc đó, anh như người mất hồn, cảm giác bầu trời như sụp đổ.
Trong suốt nửa năm chia tay, anh không nhớ mình đã vượt qua thế nào.
Và anh gần như đã quên, anh phải dùng bao nhiêu nỗ lực, mới có thể cầu xin cô tha thứ và quay về bên anh.
Cửa mở ra, căn phòng tối om.
Chiếc giường gọn gàng, sạch sẽ, không một nếp nhăn.
Trống trải.
Đến cả hương thơm quen thuộc thuộc về cô, dường như cũng biến mất hoàn toàn.
Anh bước nhanh vào, vô vọng đẩy từng cánh cửa.
Nhưng mỗi căn phòng đều trống không.
Anh run rẩy bấm số gọi cho cô.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai nghe máy.
Chu Tự Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Sau đó lấy số của Lâm Dược gọi qua.
“Lâm Dược, cho người tìm cô ấy. Ngay bây giờ, lập tức cho người đi tìm.”
“Chu tổng, anh muốn tôi tìm ai?”
Anh nói cho Lâm Dược biết về câu lạc bộ mà Lâm Bích Hà đã đến buổi chiều.
“Điều tra xem, sau khi rời khỏi câu lạc bộ, cô ấy đã đi đâu, hiện giờ đang ở đâu. Những ngày gần đây cô ấy liên lạc với ai.”
“Đi tra toàn bộ giấy tờ của cô ấy, kiểm tra ở sân bay, ga tàu cao tốc, bến xe. Tất cả mọi nơi, không được bỏ sót.”
“Còn nữa, theo dõi định vị điện thoại của cô ấy. Có thông tin gì, báo ngay lập tức cho tôi.”
12
Chu Tự Ngôn quay người xuống lầu, trực tiếp lái xe thẳng đến sân bay.
Nơi cô có thể đi không nhiều.
Ngoài thị trấn quê nhà cách vài trăm dặm, chỉ còn thành phố nơi người bạn thân thời đại học của cô đã lấy chồng.
Anh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
Anh tự nhủ mình luôn hành động rất kín đáo.
Bạn bè xung quanh, anh đều đã nhắc nhở và cảnh cáo, không ai dám nói linh tinh trước mặt cô.
Đào Nguyện lại càng không dám.
Vậy nên, có lẽ cô chỉ tình cờ nghe được một số lời đồn.
Có lẽ chỉ vì dạo gần đây anh về nhà quá muộn, thời gian dành cho cô quá ít, lại thất hứa vài lần.
Trong lòng cô không vui, muốn cho anh một chút bài học.
Bây giờ không như trước kia.
Họ là vợ chồng, tất cả lợi ích đều gắn chặt với nhau.
Cô sức khỏe không tốt, luôn ở nhà dưỡng bệnh.
Rời xa anh, cô như con chim nhỏ được thả khỏi lồng son, nhưng sẽ không sống được bao lâu.
Chu Tự Ngôn tự an ủi mình như vậy.
Nhưng dường như hoàn toàn vô ích.
Suốt dọc đường, tim anh đập thình thịch.
Trong lồng ngực sôi trào, cả trái tim như bị dầu sôi lửa bỏng thiêu đốt.
Khi dừng đèn đỏ, anh lại gọi điện cho cô.
Vẫn không có ai nghe máy.
Gần đến sân bay, điện thoại của Lâm Dược gọi tới.
"Phu nhân rời khỏi câu lạc bộ khoảng bốn giờ chiều."
“Nhưng toàn bộ video trên con phố đó đều bị vô hiệu hóa, không thể tra được hành tung của phu nhân."
“Chúng tôi đã kiểm tra sân bay và ga tàu cao tốc, nhưng không có thông tin nào cho thấy phu nhân đã rời thành phố.”
“Chu tổng, có lẽ phu nhân vẫn còn ở Bắc Kinh.”
Chu Tự Ngôn nắm chặt vô lăng, đột nhiên thở phào một hơi: "Đi tìm đi, bất kể thế nào, nhất định phải tìm được cô ấy.”
"Còn nữa, định vị điện thoại di động tra được chưa?"
"Không tra được, định vị điện thoại của phu nhân hình như cũng bị can thiệp chặn lại."
Lời của Lâm Dược khiến đầu óc Chu Tự Ngôn như nổ tung, cả người trống rỗng.
Lâm Dược còn nói gì đó, nhưng anh chẳng nghe rõ.
Trong đầu chỉ hiện lên lời cô đã nói khi xin tiền anh hôm nọ.
Cô nói cũng đã chuẩn bị cho anh một món quà, để ở phòng bảo vệ của trường cấp ba cũ.
Theo như đã hẹn, ba ngày sau đi lấy, chính là ngày mai.
Nhưng anh không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận