Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Bị đánh cắp vận may, tôi quyết nằm im chờ thời

Chương 5

Ngày cập nhật : 01-01-2025

21 Từ Tâm Duyệt đột ngột quay phắt đầu, trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói:
"Cô cố ý, đúng không?" Tôi cố nhịn không bật cười, ra vẻ vô tội:
"Liên quan gì đến tôi?" Từ Tâm Duyệt tức đến đỏ cả mặt, nhưng lại không biết nói gì để phản bác. Xung quanh, các bạn học bắt đầu bàn tán xì xào:
"Từ Tâm Duyệt cũng quá đáng thật, thi kém lại đổ lỗi cho Nhất Nhất? Rõ ràng cô ta còn là chị của Nhất Nhất nữa."
"Cô ta bảo mình sẽ giành hạng nhất cơ đấy. Đúng là mất mặt quá đi." Từ Tâm Duyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu nhục nhã như thế này. Nhưng vì có quá đông người ở đây, cô ta chỉ có thể lườm tôi đầy căm hận, rồi quay đầu bỏ đi. Tâm trạng tôi đang rất tốt, liền kéo tay Cảnh Hạo:
"Đi, tôi mời cậu ăn kem!" "Đúng là cặp đôi hoàn hảo, kẻ đứng nhất từ dưới lên và nhì từ dưới lên, toàn là đồ vô dụng không chịu học hành." Tôi và Cảnh Hạo dừng bước, quay đầu lại nhìn người vừa nói. Là Lâm Ngạc. Cậu ta khoanh tay, đứng trên bậc thang cao hơn, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Ồ, định bênh vực bạn gái đây mà? Tôi đảo mắt, định mở miệng cãi lý. Rốt cuộc chuyện tôi đứng cuối bảng thì liên quan quái gì đến cậu ta? Nhưng Cảnh Hạo lại nhanh hơn tôi. Cậu ấy túm lấy cổ áo Lâm Ngạc, lạnh lùng nói:
"Nói lại lần nữa xem?" "Đứng nhất từ dưới lên và nhì từ dưới lên…" "Sai rồi." Cảnh Hạo cắt ngang. Lâm Ngạc ngơ ngác, biểu cảm như không hiểu nổi:
"…Cặp đôi hoàn hảo?" Cảnh Hạo buông cổ áo cậu ta ra, vẻ mặt thậm chí còn hơi hài lòng:
"Đúng là mồm chó không mọc được ngà voi, nhưng câu này thì cậu nói chuẩn." Tôi:
"Hả?" Cảnh Hạo thúc giục tôi:
"Đi thôi, dẫn tôi đi ăn kem." Chuyện Từ Tâm Duyệt thi được 427 điểm nhanh chóng bị đưa lên mạng. Dân mạng náo động, thi nhau chỉ trích cô ta là học dốt nhưng giả vờ học giỏi, thậm chí còn nghi ngờ cô ta chỉ biết làm màu để nổi tiếng. Sự việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của trường, khiến hiệu trưởng phải tổ chức một cuộc họp toàn trường. Ông nói học sinh khối 12 sắp thi đại học, tâm lý bất ổn, và nghiêm khắc phê bình một số bạn có hành vi khoa trương gây chú ý. Cuối cùng, ông công bố danh sách học sinh được tuyển thẳng không có tên Từ Tâm Duyệt. Cuộc họp vừa kết thúc, tôi đã bị Từ Tâm Duyệt chặn lại ở một góc khuất trong trường. 22 Tay sai của Từ Tâm Duyệt đè tôi xuống đất, rồi dội cả một xô nước đá lên người tôi. Cả cơ thể tôi run lên vì lạnh. Không ngờ chỉ vì đi vệ sinh ở một khu nhà học vắng vẻ mà tôi lại bị cô ta chặn đường. Từ Tâm Duyệt nhìn biểu cảm của tôi, dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, giọng nói đầy vẻ đắc ý:
"Trước đây cứ thắc mắc sao mãi không bắt được cô, hóa ra là chạy đến đây trốn." Cô ta cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
"Nhưng đúng là một chỗ tốt, xem ai còn dám bảo vệ cô nữa." Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên hỏi:
"Lâm Ngạc, cậu thấy Nhất Nhất có xinh không?" Tôi giật mình. Không biết Lâm Ngạc đã đứng đó từ khi nào, cậu ta đang đứng xa xa, ánh mắt nhìn tôi vô cảm. Một lát sau, cậu ta nhíu mày, lạnh lùng thốt lên:
"Thật bẩn thỉu." Lòng tôi như rơi vào hầm băng. Từ Tâm Duyệt lập tức bật cười lớn, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy ác ý:
"Nhất Nhất, trước đây tôi đúng là xem thường cô. Cứ tưởng cô chỉ là một đứa ngu dốt, không ngờ cô cũng giỏi quyến rũ người khác đấy chứ. Hết dụ dỗ Lâm Ngạc, giờ lại bám lấy Cảnh Hạo." Cô ta đánh giá tôi từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ càng thêm rõ ràng:
"Nhìn cô chẳng khác nào cây giá đỗ thiếu dinh dưỡng. Cảnh Hạo thích cô ở điểm nào? Hay là cô đã bò lên giường cậu ta rồi?" Cô ta dường như thấy chuyện này rất buồn cười, đám tay sai của cô ta cũng phá lên cười theo. Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như vặn vẹo của Từ Tâm Duyệt, trong lòng chỉ thấy buồn nôn. "Tôi chưa từng quyến rũ Lâm Ngạc, cũng không bò lên giường của Cảnh Hạo. Chúng tôi chỉ là bạn." "Đồ nói dối!" Không biết câu nói đó đã chạm vào dây thần kinh nào của Tâm Duyệt, cô ta hét lên đầy tức giận. "Tôi tận mắt thấy cô nói chuyện với Lâm Ngạc!" Tôi sững người, sau đó mới nhớ ra, đúng là tôi từng nói chuyện với Lâm Ngạc. 23 Đó là một lần thi giữa kỳ, tôi và Lâm Ngạc được xếp thi chung một phòng. Khi ấy, tôi cảm thấy người đứng nhất toàn khối như cậu ta thật đáng ngưỡng mộ, nên sau khi thi xong đã lấy hết can đảm để hỏi:
"Bạn có phương pháp học tập nào hiệu quả không?" Nhưng Lâm Ngạc chỉ lạnh nhạt đáp:
"Không có." Cậu ta còn nói thêm:
"Học hành là chuyện thiên phú. Kiến thức cấp ba mà còn không học nổi thì tốt nhất bỏ sớm đi." Ngay lúc đó, tôi bỗng hiểu tại sao Từ Tâm Duyệt và Lâm Ngạc có thể ở bên nhau. Họ đều là kiểu người lạnh lùng, ngạo mạn, tự cho mình là thiên tài và coi thường nỗ lực của người khác. Thật nực cười. Tôi bật cười thành tiếng. Có lẽ tiếng cười của tôi đã khiến Từ Tâm Duyệt khó chịu, cô ta lập tức túm lấy tóc tôi, nghiến răng hỏi:
"Cô cười cái gì?" Tôi cố nén cơn đau dữ dội từ da đầu, nở một nụ cười đầy chế nhạo. "Tôi phát hiện ra các người chỉ là những kẻ bề ngoài bóng bẩy, nhưng bên trong linh hồn đã mục nát. Các người chỉ là một lũ kiêu ngạo đáng thương, khiến người ta buồn nôn." Tôi nhìn thẳng vào Lâm Ngạc, tiếp tục nói:
"Mà tôi thấy Cảnh Hạo hơn cậu gấp trăm lần. Cậu ấy tốt bụng, dũng cảm, và biết nghĩ cho người khác. Còn cậu ngoài học giỏi thì chẳng còn gì đáng nhắc đến. Thu lại cái vẻ tự cao tự đại kinh tởm đó đi." Sắc mặt Lâm Ngạc lập tức thay đổi. "Cô!" Từ Tâm Duyệt giận tím mặt, giơ tay định tát tôi. Tôi bị đè chặt xuống, không thể tránh được, đành tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi cái tát giáng xuống. Nhưng cơn đau không xảy ra. Tôi ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy Cảnh Hạo đang chắn trước mặt tôi. Cậu ấy nắm lấy tay Từ Tâm Duyệt, rồi mạnh mẽ hất ra. Sau đó, cậu quay sang nhìn hai nữ sinh đang giữ tôi, ánh mắt sắc bén đầy sát khí. Hai cô gái sợ hãi, vội vàng buông tôi ra. Tôi đờ đẫn nhìn Cảnh Hạo cởi áo khoác đồng phục, khoác lên người tôi. "Đây là cái áo khoác đồng phục cuối cùng của tôi rồi." Tôi giật mình, bỗng nhận ra điều gì đó, sững sờ nhìn cậu ấy. Nhưng Cảnh Hạo chỉ xoa nhẹ đầu tôi, động tác rất khẽ, nhưng lại khiến tôi muốn bật khóc. "Chờ tớ một lát." Cậu ấy đứng thẳng người, quay sang đối diện Từ Tâm Duyệt và Lâm Ngạc, siết chặt nắm đấm:
"Tôi đã ngứa mắt hai người từ lâu rồi." Nói xong, cậu ấy tung ngay một cú đấm về phía Lâm Ngạc! Từ Tâm Duyệt hét lên, lao đến ôm lấy cậu ta nhưng bị Cảnh Hạo mạnh mẽ hất ra:
"Cút, tôi không đánh phụ nữ." Nhân lúc đó, tôi xông lên, túm lấy tóc của Từ Tâm Duyệt, kéo mạnh khiến cô ta kêu la thảm thiết. Cảnh Hạo không đánh phụ nữ, nhưng tôi thì được! 24 Cả đám người chúng tôi đánh nhau loạn xạ, bị bảo vệ đi ngang phát hiện và trực tiếp lôi vào văn phòng phó hiệu trưởng. "Đám học sinh lớp 12 mà còn dám tụ tập đánh nhau! Không tổ chức, không kỷ luật! Các em có còn muốn thi đại học nữa không?" Phó hiệu trưởng đập bàn rầm rầm, rõ ràng là tức giận không nhẹ. Từ Tâm Duyệt thì khóc như thể cha mình vừa mất, còn Lâm Ngạc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng với khuôn mặt bầm dập của cậu ta bây giờ, biểu cảm đó trông chỉ càng thêm buồn cười. Cảnh Hạo thì im lặng từ đầu đến cuối. Tôi quay sang lén nhìn cậu ấy, phát hiện cậu cũng đang nhìn tôi. Cảnh Hạo khẽ dùng khẩu hình:
"Không sao đâu." Tôi gật đầu bừa, nhưng trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng. Người đã cứu tôi từ dòng sông hôm đó, rất có thể là Cảnh Hạo. Khi tôi tỉnh lại, trên người còn khoác một chiếc áo đồng phục rộng thùng thình. Nhưng lúc ấy tâm trạng tôi quá hỗn loạn, cộng thêm xung quanh chẳng có ai, nên tôi đã bỏ qua chuyện này. Sau đó tôi cũng từng quay lại bờ sông vài lần, nhưng không bao giờ tìm thấy ân nhân đã cứu mình. Tôi muốn xác nhận, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Giáo vụ chủ nhiệm dẫn theo nhóm phụ huynh bước vào. Vừa nhìn thấy cha mẹ mình, Từ Tâm Duyệt như được tiếp thêm sức mạnh. Cô ta nhào vào lòng cha nuôi, òa khóc nức nở. Tôi cứ nghĩ cha nuôi sẽ an ủi cô ta, nhưng ông lại cau mày, gương mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. "Khóc cái gì mà khóc, đau cả đầu." Từ Tâm Duyệt tròn mắt sợ hãi, ngay lập tức nín khóc. Mẹ nuôi vội đẩy cha nuôi một cái:
"Ôi trời, ông sao thế? Có chuyện bực mình trong công việc thì cũng đừng trút giận lên con gái chứ!" Cha nuôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu:
"Biết tôi bực mà còn gọi tôi tới đây." Nói xong, ông trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận. "Nhất Nhất, gan mày to lắm! Dám nộp giấy trắng, lại còn động tay động chân với Tâm Duyệt, mày không muốn sống nữa phải không?" Tôi nhìn ông không cảm xúc, lạnh lùng nói:
"Chính Từ Tâm Duyệt và Lâm Ngạc bắt nạt con trước, bạn Cảnh Hạo chỉ là ra tay giúp đỡ, và con chỉ tự vệ chính đáng." "Đừng có ngậm máu phun người!" Một giọng phụ nữ the thé vang lên. Tôi quay lại, là mẹ của Lâm Ngạc một người phụ nữ ăn mặc quý phái nhưng khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo. "Bịa đặt! Con trai tôi học giỏi, ngoan ngoãn, không đời nào đi bắt nạt người khác!" Bà ta nhíu mày, vẻ mặt như bị xúc phạm ghê gớm, rồi quay sang mắng tôi:
"Tôi thấy hai đứa đứng cuối bảng như các người, học hành kém cỏi thì nhân cách cũng chẳng ra gì." Sau đó, bà ta nhìn phó hiệu trưởng, giọng đầy gay gắt:
"Tôi yêu cầu xử lý nghiêm khắc, đuổi học hai đứa này. Những học sinh như thế chỉ làm hại cả trường." Phó hiệu trưởng vội vàng xoa dịu:
"Phụ huynh đừng kích động, nhà trường nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Mẹ của Lâm Ngạc lạnh lùng nói:
"Ý ông là con trai tôi nói dối à?" "Con trai bà có nói dối không, cứ xem camera giám sát thì biết." Một giọng nói đầy khí chất vang lên từ cửa. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bước vào, phong thái ngút trời. Theo sau cô ấy là hiệu trưởng. 25 Phó hiệu trưởng vội đứng dậy, lịch sự hỏi:
"Xin hỏi, vị này là ai?" Người phụ nữ xinh đẹp thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, phong thái không chút e dè:
"Tôi là người nhà của Cảnh Hạo." Cảnh Hạo nhíu mày, trông không có vẻ gì là vui. Tôi còn đang thắc mắc thì nghe thấy cô ấy nói tiếp:
"Tôi vừa đến phòng bảo vệ lấy bản sao camera giám sát. Ai đúng, ai sai, xem video là rõ." Sau khi xem xong đoạn video, cả căn phòng chìm vào im lặng. Từ Tâm Duyệt ngừng khóc, sắc mặt cha mẹ nuôi thì đen như đáy nồi. Mẹ của Lâm Ngạc vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lộ vẻ gượng gạo:
"Con trai tôi đâu có ra tay, chính Cảnh Hạo đánh trước." Người phụ nữ xinh đẹp bật cười khẽ:
"Mồm mọc sau mông thì nói chơi cho vui, nhưng nếu thật sự xì hơi thì vẫn cần xem kỹ là mùi của ai. Rõ ràng con trai bà là đồng phạm, may mắn thì cũng chỉ là người đứng ngoài không can thiệp. Đến chút tinh thần chính nghĩa cũng không có, vậy mà còn nói nghe hùng hồn thế." Cô ấy ngừng một chút, cười mỉa mai:
"Da mặt nhà bà là làm từ tường thành à? Dày thế cơ mà?" Mẹ của Lâm Ngạc tức đến run cả người:
"Cô dám chửi tôi?" Người phụ nữ xinh đẹp không nao núng, thậm chí còn thản nhiên hơn:
"Chửi thì sao? Nếu bà nghe không rõ, tôi có thể khắc lên bia mộ cho bà đọc." Cha nuôi nhíu mày, xen vào:
"Vị phụ huynh này, lời lẽ của cô thật là khó nghe." Người phụ nữ đảo mắt:
"Tôi nói khó nghe nhưng vẫn không khó coi bằng việc các người làm." Khí thế của cô ấy quá mạnh mẽ, khiến các phụ huynh trong phòng đều á khẩu, không nói nên lời. Mẹ của Lâm Ngạc cố gắng cứu vãn tình thế, lạnh lùng tung ra át chủ bài:
"Hiệu trưởng Vương, gia đình tôi đã quyên góp cho trường một tòa nhà đấy." Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, nhàn nhã đáp lại:
"Nhưng nhà tôi quyên góp hai tòa cơ mà." Cô ấy nhìn thẳng vào hiệu trưởng, nở một nụ cười điềm tĩnh:
"Và tôi tin rằng nhà trường sẽ đưa ra phán quyết công bằng nhất." Nói xong, cô ấy đứng dậy, bước đến chỗ tôi và Cảnh Hạo. "Nhóc con, cháu là con nhà ai?" Tôi chỉ tay về phía cha mẹ nuôi. Cô ấy liếc nhìn Từ Tâm Duyệt đang được cha mẹ nuôi ôm chặt, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt lóe lên vẻ thấu hiểu. "Đây là cha mẹ ruột của cháu à? …Hiểu rồi. Vậy cháu đi theo cô trước đi." Cô ấy nắm lấy tay tôi, rồi quay sang hỏi Cảnh Hạo:
"Cậu chủ, đi không?" Cảnh Hạo gương mặt không cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815