Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Em gái cuồng nhan sắc

Chương 6

Ngày cập nhật : 02-01-2025

11 Nhưng trong trại tạm giam, Trương Khải Bác đánh nhau với người khác, bị rạch một vết dài trên mặt. Gương mặt yêu thích nhất của gã giờ đã bị hủy hoại. Thái độ của Tề Tư Nguyệt bắt đầu lạnh nhạt. Trương Khải Bác đổ lỗi việc hủy dung cho Tề Tư Nguyệt, còn cô ta thì nhìn gã mà sinh chán ghét. Hai người vừa cãi vã vừa đánh nhau, nhiều lần ra vào đồn cảnh sát. Cuối cùng, cả hai chia tay. Tề Tư Nguyệt phải một mình nuôi con, không có nguồn thu nhập nào. Đến lúc này, cô ta mới nhớ đến người chị gái "bao dung" của mình. Khi nhận được cuộc gọi từ cô ta, tôi thực sự hối hận vì chưa chặn số. Giọng cô ta mang theo tiếng nức nở: "Chị ơi, chị phải cứu em, cứu cả cháu chị nữa!" Tề Tư Nguyệt kể lể hết những chuyện đã xảy ra gần đây, giọng đầy tức giận: "Lẽ ra em phải đưa tên đàn ông thối tha đó vào tù từ đầu!"
"Đàn ông đẹp trai thì có ích gì? Cuối cùng cũng chỉ là đồ rác rưởi!"
"Để hắn lợi dụng em thế này, thật uổng công!" Tôi nhướng mày. Người cuồng ngoại hình như Tề Tư Nguyệt mà lại không quan tâm đến nhan sắc sao? Nhưng rồi cô ta nhanh chóng đổi giọng: "Chị ơi, giúp em tìm bảo mẫu trông con, để em ra ngoài kiếm việc làm đi." Tôi thong thả chơi với móng tay, giọng dửng dưng: "Em nghĩ chị có tiền à? Một năm qua, chị tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền để đi tìm em, thậm chí còn bị lừa. Em nghĩ chị còn tiền sao?" "À, mà này, tiền đó em phải trả lại cho chị đấy nhé." "Chị biết em không có tiền, nên không bắt em trả ngay đâu. Cứ đợi khi nào em có việc rồi trả từ từ cũng được. Chị không vội." Món nợ kiếp trước, giờ bắt cô ta trả, đâu có gì là quá đáng. Tôi báo một con số. Tề Tư Nguyệt im lặng một lát, sau đó đột nhiên hét lên: "Tề Tư Nhã, sao chị lại tuyệt tình như vậy? Em là em ruột của chị đấy! Chị định trơ mắt nhìn em chết đói sao?" Giọng cô ta đầy oán hận: "Em lâm vào hoàn cảnh này cũng là tại chị! Nếu ngày đó chị kéo em đi báo cảnh sát, liệu em có vướng vào Trương Khải Bác không?" "Chị phải chịu trách nhiệm với em!" Thật nực cười. Dẫn cô ta đi báo cảnh sát là sai, không dẫn cô ta đi báo cũng sai. Nói tới nói lui, cuối cùng tất cả đều là lỗi của tôi? Cô ta mãi mãi chỉ biết đổ lỗi cho người khác, không bao giờ tự nhìn lại bản thân. Tôi cười lạnh: "Tôi nào dám dẫn cô đi báo cảnh sát? Báo án xong, mạng của tôi còn chẳng giữ nổi!" "Chị nói nhảm cái gì vậy?" Tôi dứt khoát vạch trần: "Tề Tư Nguyệt, cô thành ra thế này, chỉ có thể trách chính mình."
"Cô là người lựa chọn không báo cảnh sát, lựa chọn đi theo Trương Khải Bác, lựa chọn sinh con cho gã. Mỗi bước đều là cô tự chọn, liên quan gì đến tôi?"
"Tôi chẳng có trách nhiệm gì với cô hay con trai cô cả. Tự lo liệu đi." Nói xong, tôi cúp máy ngay lập tức, đồng thời chặn số cô ta. 12 Không ngờ Tề Tư Nguyệt lại trơ trẽn đến mức này. Không biết bằng cách nào, cô ta tìm ra địa chỉ nhà tôi rồi trực tiếp bỏ đứa bé trước cửa, sau đó rời đi. Lúc đó tôi đang ngồi xem phim trong phòng khách, nghe tiếng trẻ con khóc còn tưởng là con nhà hàng xóm nên không để ý. Cho đến khi chuông cửa reo, tôi ra mở cửa. Người hàng xóm bế đứa bé, lập tức mắng tôi xối xả: "Làm mẹ mà sao nhẫn tâm thế? Trẻ con khóc là chuyện bình thường, sao cô lại bỏ nó ngoài này?" Bà ấy nhét đứa bé vào tay tôi, tiếp tục quát: "Cô còn như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo cô ngược đãi trẻ em!" Tôi ngây người nhìn đứa bé trong tay, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, kiểm tra camera an ninh, tôi phát hiện chính Tề Tư Nguyệt đã bỏ đứa bé trước cửa nhà tôi. Tôi lập tức gọi cho cô ta. Điện thoại vừa đổ chuông hai giây đã bị ngắt. Tôi gọi lại, thì thấy máy đã tắt nguồn. Tôi mang đứa bé đến nhà cô ta, nhưng nơi đó đã trống trơn, không một bóng người. Không còn cách nào, tôi đành báo cảnh sát và giao đứa bé cho họ. Sau khi nghe tôi giải thích về mối quan hệ với đứa trẻ, cảnh sát khuyên tôi: "Cô là dì ruột của thằng bé, hay là tạm thời nhận nuôi nó. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra mẹ của đứa trẻ." Tôi không ngần ngại lắc đầu: "Tôi không có trách nhiệm gì với nó." Cảnh sát bất lực, chỉ đành đưa đứa trẻ đến trại trẻ mồ côi. Trẻ con thì vô tội. Nhưng tôi cũng đâu có tội. Ai gây ra nghiệp, người đó phải gánh chịu. Về sau, tôi tình cờ gặp lại Tề Tư Nguyệt trên đường. Cô ta trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy, tay khoác tay một người đàn ông hói đầu trung niên, tay kia cầm theo nhiều túi hàng hiệu. Từng là người ám ảnh ngoại hình đến cực đoan, giờ đây cô ta chẳng khác gì đang đói quá ăn bừa. Đột nhiên, từ giữa đám đông, một người phụ nữ lao ra, cầm túi xách đập thẳng vào mặt Tề Tư Nguyệt. Một vết rách ở khóe mắt khiến máu chảy ra. Người phụ nữ không dừng lại, túm tóc cô ta và tát liên tiếp, vừa đánh vừa mắng: "Con giáp thứ 13!" Một màn kịch "vợ cả đánh bồ nhí" diễn ra, đám đông vây quanh vỗ tay hả hê. Tề Tư Nguyệt hoàn toàn không phải đối thủ của người phụ nữ kia. Cô ta bị đánh đến mặt mũi bầm tím, cổ áo bị xé rách. Sợ xảy ra án mạng, người đàn ông trung niên đứng đó mãi không dám lên tiếng, cuối cùng cũng vội kéo vợ mình đi. Bỏ lại Tề Tư Nguyệt ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất. Đôi mắt cô ta trống rỗng, như thể chẳng hề nghe thấy những lời chế giễu xung quanh. Vô tình, ánh mắt cô ta bắt gặp tôi. Toàn thân cô ta cứng đờ. Có lẽ vì chột dạ, cô ta lập tức đứng dậy, chen qua đám đông bỏ chạy. Thậm chí còn quên cả che lại cổ áo bị rách, chỉ biết lao thẳng về phía trước. Nhưng cô ta quá vội vàng khi băng qua đường, bị một chiếc xe hơi màu đen đâm phải và hất văng đi.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal