Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Nhường cơ hội làm người thanh tao như cúc cho em gái

Chương 2

Ngày cập nhật : 09-01-2025

5 Mẹ tôi chỉ liếc qua thương hiệu của đôi giày, lập tức nhíu mày. Lúc đó, Liễu Ý vẫn còn đắc ý nhìn tôi đầy khiêu khích. Mẹ lạnh nhạt nói: "Có tí tiền đã đòi phung phí? Con phải nhớ, tiền này là của nhà chú Vương, chẳng liên quan gì đến con cả, hiểu không?" Giày mấy chục tệ con chẳng phải đã đi suốt hơn hai mươi năm rồi sao? Giờ không đi nổi nữa à?” Nụ cười trên mặt Liễu Ý lập tức cứng đờ. Khi chạm phải ánh mắt giễu cợt của hai đứa con nhà giàu bên cạnh, mặt nó đỏ bừng lên. Cũng ngay lúc đó, tôi mới nhận ra… Bà mẹ suốt ngày miệng nói triết lý nhân sinh của tôi, khi đối diện với hai đứa con nhà giàu kia, lại chỉ biết lấy lòng! Phát hiện này khiến tôi không nhịn được mà cười lạnh. Người đàn bà trước mặt tôi, đúng là khẩu Phật tâm xà. Bố tôi thấy thế lại muốn lên tiếng bênh vực Liễu Ý: “Mạnh Cầm, bà…” Tôi lập tức cắt ngang: “Bố, vừa nãy chẳng phải em ấy nói rồi sao? Em ấy có bố mới rồi, chúng ta cũng đừng lo chuyện nhà người ta nữa." Sắc mặt Liễu Ý càng lúc càng khó coi. “Bố… con vừa nãy…” Nó lén liếc nhìn hai đứa con nhà giàu, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói tiếp. Tôi không bận tâm đến nó nữa, chỉ cười kéo tay bố: “Bố ơi, đi mua đàn thôi!” Sau lưng tôi, Liễu Ý mất kiên nhẫn hơn kiếp trước, ngay tại chỗ làm ầm lên với mẹ: “Mẹ! Tại sao chứ? Rõ ràng mẹ có tiền, sao ngay cả một đôi giày cũng không chịu mua cho con?” “Mẹ gả cho chú Vương không phải vì ông ấy giàu sao? Vậy tại sao lại tiếc tiền với con?” Lần đầu tiên, mẹ tôi mất hình tượng đến mức gầm lên giữa trung tâm thương mại: “Câm miệng!” “Tôi làm sao lại sinh ra cái thứ thích xa hoa trụy lạc như cô chứ!” Nói xong, mẹ giận dữ bỏ đi, không thèm nhìn lại Liễu Ý lấy một cái. Còn hai đứa con nhà giàu thì ung dung uống ly cà phê hơn chục triệu, nhìn chằm chằm Liễu Ý đầy vẻ thích thú. Một đứa cười nhạt: "Giờ tính sao đây?" Đứa còn lại phụ họa: “Bố mẹ đều không cần mày nữa rồi nhỉ?” Liễu Ý không dám nổi nóng với chúng, chỉ đành tức tối trừng mắt nhìn theo bóng lưng tôi và bố. Em gái tốt của tôi! Mới có vậy mà đã chịu không nổi rồi à? Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ hiểu ra… Rồi sớm muộn gì, nó cũng sẽ hiểu ra, bản thân chỉ là món đồ chơi để đôi anh em nhà giàu kia giết thời gian lúc rảnh rỗi. Còn thái độ của mẹ, cuối cùng sẽ trở thành giọt nước tràn ly, nghiền nát hết mọi ảo tưởng của nó. 6 Sau khi tách ra, Liễu Ý liên tục gửi tin nhắn chửi rủa tôi: “Chị đắc ý cái gì chứ! Mua được cây đàn piano thì sao nào? Với cái dáng vẻ vịt con xấu xí của chị, ai không biết còn tưởng mày ra đường bán nghệ đấy! “Tôi nói cho chị biết, đừng vội vui mừng! Rồi sẽ có ngày tôi đứng vững ở nhà họ Vương, đến lúc đó chị đừng có mà ghen tị!” “Nói đi cũng phải nói lại, tôi còn phải cảm ơn chị đấy! Nếu không phải chị nhường cơ hội đi theo mẹ, bây giờ người chịu khổ với bố đã là tôi rồi!” Tôi liếc mắt nhìn tin nhắn, bình thản giơ chân lên, chụp lại đôi giày mình đang mang, chính là đôi giày mà Liễu Ý thích lúc nãy. “Mắt nhìn hàng của em gái không tệ, bố mua nó cho chị rồi.” Vừa gửi đi, điện thoại tôi lập tức rung không ngừng. Tiếng chuông reo liên tục khiến bố tôi phải quay sang nhìn: "Lại là mấy cuộc gọi quấy rối à? Chặn đi là xong.” "Thích giày thì cứ mua thôi, bố mua được mà." Tôi bật cười lắc đầu. Thực ra tôi chẳng hề thích đôi giày này, chỉ là cố ý mua để chọc tức Liễu Ý mà thôi. “Con không thích, nhưng em gái con thích. Vậy mà mẹ lại không mua cho em ấy.” Bố im lặng, yết hầu khẽ chuyển động. Một lúc sau, ông mới khẽ nói: “Liễu Ý đã nói nó có bố mới rồi.” “Đừng bận tâm nữa, bố mới của nó sẽ mua cho nó.” Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt bố hơi đỏ. Nhưng có lẽ bố không biết rằng, sự thật còn phũ phàng hơn nhiều. Dù là kiếp trước hay kiếp này, người luôn bị Liễu Ý bỏ rơi… vẫn là bố. 7 Từ đó trở đi, tôi bắt đầu để ý động tĩnh bên phía Liễu Ý. Hai tuần sau, tôi phát hiện nó bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt. Nghe tin này, tôi bật cười thành tiếng. Xem ra, tình cảnh hiện tại của Liễu Ý còn thảm hơn kiếp trước của tôi? Kiếp trước, tôi cẩn thận sống giữa hai đứa con nhà giàu kia, từng bước đều khó khăn vô cùng. Mãi sau này, con gái của gã nhà giàu ra nước ngoài du học, còn con trai ông ta lại để mắt đến tôi. Nếu không có mẹ và Liễu Ý phá đám, thì những năm tháng nhẫn nhịn của tôi đã có thể mang lại kết quả. Nhưng kiếp này… Nhìn Liễu Ý trước mặt đang bưng một chậu nước ngâm chân, nét mặt tôi đầy biểu cảm. Tôi híp mắt nhìn bảng tên trước ngực nó, bật cười: "Kỹ thuật viên số 38, Liễu Ý?" Tay Liễu Ý run lên, chậu nước suýt chút nữa đổ ra ngoài. Nó cắn răng đến mức tưởng chừng muốn nát cả hàm. Kiếm tiền có nhiều cách, nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao nó lại đến tiệm spa này làm kỹ thuật viên, còn mặc bộ váy ngắn rẻ tiền phối với tất lưới đen. Trừ phi… Liễu Ý bị ép buộc đến đây. Liễu Ý trừng mắt nhìn tôi: "Liễu Nhứ! Có phải chị cố tình đến đây không? Chị muốn nhìn tôi mất mặt đúng không?!" Tôi cố nhịn cười, đưa tay bịt miệng lại, giả bộ kinh ngạc: “Làm gì có! Em gái, chẳng phải em đã theo mẹ vào hào môn rồi sao? Sao lại ở đây?” “Chị chỉ đi dạo một lát, tiện đường ghé vào thôi.” Nói xong, tôi đứng dậy, ra vẻ vô cùng chân thành: "Em đừng nghĩ xấu về chị như vậy chứ. Dù bố mẹ ly hôn, nhưng chúng ta vẫn là chị em ruột mà.” “Em gặp khó khăn đúng không? Chị đưa em đi tìm bố nhé! Bố đang ở phòng bên cạnh đấy!” Vốn dĩ Liễu Ý đã chẳng có chỗ dựa vững chắc ở nhà họ Vương, giờ nghe tôi nói vậy, nó lập tức bật khóc. “Khóc cái gì mà khóc?” Nó nước mắt lưng tròng nhìn tôi,  nhưng cuối cùng vẫn lau nước mắt, cười gượng gạo: “Không có gì, chẳng qua em nhớ chị và bố quá thôi.” “Chị à, chị nghĩ nhiều rồi. Em đến đây làm vì rảnh rỗi, chỗ này lương cao, với lại nghề nào cũng đáng được tôn trọng mà.” “Chị ơi, nhà chú Vương tốt lắm! Sang trọng lộng lẫy, con trai con gái của chú ấy cũng rất hòa nhã! Nhưng em là đứa quê mùa, không quen nổi cuộc sống đó, vẫn muốn về nhà hơn. Hay là… mình đổi lại đi?” Tôi bật cười. Cái con bé này, đúng là dồn hết tâm tư lên người tôi. Thế là tôi cố ý tỏ vẻ dao động: “Thật không?” Liễu Ý gật đầu như gà mổ thóc, còn kéo tôi đi tìm bố. Vừa nhìn thấy bố, nó lập tức nhào vào lòng ông, khóc lóc thảm thiết:: “Bố ơi, chị muốn đến nhà chú Vương! Để chị đi đi, con nhớ bố quá, con muốn về nhà sống với bố!” 8 Liễu Ý ôm chặt lấy bố, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể. Tôi đứng bên cạnh, như thể đang nhìn thấy chính cảnh tượng kiếp trước của mình, khi nó đã thuyết phục mẹ tôi đổi chỗ với tôi như thế nào. Bố tôi nhìn tôi đầy khó xử: “Nhưng mà… chị con…” Thấy thế, Liễu Ý lập tức quỳ phịch xuống đất: “Bố! Bây giờ con mới hiểu, dù có được sống trong giàu sang, con vẫn là người trọng tình cảm! Mẹ con ngoại tình ngay khi còn trong hôn nhân, con làm sao có thể sống chung với gã đàn ông đó được? Con là con gái ruột của bố mà!” Tôi nhếch môi cười lạnh, khẽ nhắc nhở: “Nhưng lần trước em còn nói là em có bố mới rồi mà?” Liễu Ý vội vã cãi lại: "Lúc đó em bị ép nên mới nói thế thôi!" Bố tôi thoáng do dự, trầm giọng nói: “Chị con chắc chắn sẽ không đến nhà họ Vương. Để bố nghĩ cách nói chuyện với mẹ, rồi đón con về.” Tôi không cản lại, thậm chí còn giả vờ phụ họa. Tôi giả vờ chu đáo, không để Liễu Ý xoa bóp chân cho mình, mà bảo nó ngồi nghỉ trong phòng tôi một tiếng. Nhưng thực chất, tôi đã tranh thủ thời gian đó đăng một bài viết lên mạng: “Kỹ thuật viên số 38 ở tiệm spa này non tơ quá, đúng là hàng cực phẩm!” Một tiếng sau, cửa tiệm đã chật kín một đám đàn ông trung niên, bốc mùi khó chịu, xếp hàng chờ kỹ thuật viên số 38. Sau khi về nhà, bố tôi quả nhiên bắt đầu suy tính chuyện đón Liễu Ý về. Tôi mượn cớ làm mất đồ, quay lại tiệm spa, xin chủ tiệm đoạn camera giám sát quay lại cảnh buổi chiều hôm đó. Sau đó, tôi lập tức gửi thẳng cho mẹ. Với cái tính kiêu ngạo của bà, làm sao có thể chịu nổi chuyện con gái mình sống hai mặt như thế chứ? Quả nhiên, hai tiếng sau, tôi nhận được một đoạn video phản hồi. Trong video, Liễu Ý cúi gằm mặt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy khinh thường: “Mẹ ơi, con thực sự không muốn rời xa mẹ. Những lời nói hôm nay đều là con trêu cái lão bố ngu ngốc kia thôi, ai mà muốn ở với cái người vô dụng đó chứ.” “Buồn cười chết mất, không ngờ ông ta lại tin thật, ha ha ha ha.” “May mà con không di truyền cái IQ của ông ta. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm.” Vừa nói xong, Liễu Ý ngẩng mặt lên, nhưng… mặt nó đã bị đánh đến bầm dập, sưng vù. Ở góc màn hình, tôi thoáng thấy hai đứa con nhà họ Vương khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh lẽo như đang xem một trò hề. Ừm, thế này mới đúng chứ. Một khi bước chân vào hào môn chẳng khác nào rơi xuống biển sâu, Liễu Ý có thể bị người ta ghét bỏ mà đá ra ngoài, nhưng nó không thể tự ý rời đi. Tôi cắt đoạn sau của video, chỉ gửi phần đầu cho bố xem. Bố tức đến mức suýt chút nữa đã ném vỡ điện thoại của tôi. Ông liên tục nói ba chữ “Tốt lắm!”, rồi nghiến răng tuyên bố: "Từ nay, tôi coi như không có đứa con gái này!" Vừa dứt lời, điện thoại bố lại vang lên. Giọng mẹ tôi lạnh nhạt truyền đến: “Báo cho anh một tin vui, Liễu Ý sắp đính hôn với Vương An rồi. Từ nay nó chính là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Vương.” “Sau này, nó không còn liên quan gì đến anh nữa, đừng có mơ tưởng cướp con bé về!” Vương An là con trai của gã nhà giàu kia. Một kẻ trăng hoa, độc ác, và giỏi nhất chính là hành hạ người khác.

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal