Cài đặt tùy chỉnh
Trọng sinh rồi, tôi lại trở thành con mồi của kẻ điên cuồng mà bạn thân yêu thích
Chương 2
Ngày cập nhật : 12-01-20254
Suốt hai ngày liền, ngoài giờ lên lớp, tôi không rời khỏi ký túc xá.
Ánh mắt kia dường như chỉ là ảo giác của tôi. Từ hôm đó, tôi không còn cảm nhận được nó nữa.
Trường vừa sửa chữa phòng tắm công cộng suốt hai ngày, và họ đã phát hiện ra ba chiếc camera quay lén.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Dương Kinh thì lại tỏ ra bực bội.
Cô ta cắn nát ngón tay cái, máu rỉ ra, vừa càu nhàu trong phòng:
"Trường bị gì mà tự nhiên sửa phòng tắm chứ? Camera bị gỡ hết rồi! Giờ tớ làm sao để cho Tiêu Dục Thần nắm được nhược điểm đây?
"Hắn đã hai ngày không liên lạc với tớ rồi, có phải chán tớ rồi không?"
Dương Kinh có lẽ không nhận ra bản thân đã trở nên u ám và dễ cáu kỉnh đến mức nào. Chỉ cần có chuyện gì không vừa ý, cô ta lập tức có những hành động cực đoan.
Kiếp trước, tôi đã sớm nhận ra rằng người đó không chỉ theo dõi cô ta, không chỉ lấy danh nghĩa tình yêu để xâm phạm cô ta.
Hắn còn muốn kiểm soát tinh thần, muốn phá hủy cô ta từ gốc rễ.
Tôi từng cố cảnh báo Dương Kinh, nhưng lúc đó cô ta đã cắt đứt quan hệ với tôi, thân thiết hơn với nhóm bạn "chị em bệnh kiều".
Tôi nói gì, trong mắt cô ta cũng chỉ là do tôi ghen tị.
Nhưng nếu người đó thật sự là Tiêu Dục Thần, thì hắn đúng là có tư cách để người khác phải ghen tị.
Từ tài chính chuyển sang y khoa, lại còn nhảy cấp lên thẳng bậc thạc sĩ - tiến sĩ, một thiên tài, nam thần lạnh lùng trong trường, điểm số cao đáng sợ, gia thế cũng hiển hách.
Nhưng điều tôi không hiểu là, một người giàu có như vậy, tại sao kiếp trước lại nhốt Dương Kinh trong một tầng hầm cũ nát?
Với quyền lực của gia đình hắn, việc giam giữ một người là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống hồ, Dương Kinh khi đó còn tự nguyện.
Dương Kinh bỗng nhiên quay sang nhìn tôi.
5
"Thời Thiển, cậu thông minh nhất, cậu nói xem tớ nên làm gì?"
"Cậu dọn ra ngoài thuê trọ, như vậy hắn sẽ có cơ hội tiếp cận cậu, thậm chí có thể đột nhập vào nhà cậu."
Dương Kinh sững người, rồi lập tức phấn khích.
"Đúng rồi, không hổ là cậu!"
Cô ta cắn ngón tay, thì thầm đầy hứng khởi:
"Đến lúc đó, tớ sẽ lắp sẵn camera, nhìn hắn lén lút vào phòng tớ, ngửi quần áo tớ từng mặc, nằm lên giường tớ từng ngủ.
"Nhìn tớ không ăn sáng, hắn sẽ để lại một phần đồ ăn nóng hổi. Nhìn thấy quần áo bẩn, hắn sẽ lén giặt sạch cho tớ.
"Hắn sẽ khát khao chiếm đoạt tớ, nhưng lại kiềm chế bản thân vì không nỡ tổn thương tớ. Hắn nguy hiểm, cực đoan, nhưng đối với tớ lại trân trọng đến mức cẩn thận từng chút một.
"Rồi đến một ngày nào đó, hắn sẽ bắt cóc và giam giữ tớ. Mà tớ sẽ giả vờ thuận theo."
Dương Kinh đột ngột nắm chặt tay tôi:
"Thời Thiển, lúc đó cậu hãy cứu tớ ra nhé.
"Đợi đến khi hắn tìm tớ đến phát điên, tớ sẽ giam ngược hắn trong nhà tớ. Tớ mới là kẻ săn mồi, hắn chỉ là con mồi mà thôi."
Biểu cảm của cô ta trở nên méo mó, ánh mắt lóe lên sự điên loạn kỳ dị.
Tôi rút tay về, thản nhiên gật đầu, rồi đưa điện thoại ra cho cô ta xem thông tin một căn hộ cho thuê.
"Căn này thế nào? Ít người qua lại, rất thuận tiện cho hắn tiếp cận cậu."
Căn nhà tôi chỉ cho cô ta thuê, chính là nơi mà kiếp trước cảnh sát đã giải cứu cô ta.
Kiếp trước, tôi một lòng muốn cứu cô ta, nhưng kết cục lại là bị cô ta đâm một nhát chí mạng.
Kiếp này, tôi chủ động đẩy cô ta vào cái bẫy, vậy mà cô ta lại muốn tôi cứu cô ta sao?
Cứu? Cứ để cô ta mục nát luôn trong đó đi.
Dương Kinh nhìn bức ảnh căn hộ với những bức tường tróc sơn, có vẻ do dự.
"Trông hơi cũ, tớ không chắc..."
Tôi cắt ngang:
"Cậu chỉ ở tạm thôi. Không bao lâu nữa, hắn sẽ đưa cậu đi. Hắn giàu như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn một 'lồng son' sang trọng để giam giữ cậu rồi."
Dương Kinh bị tôi thuyết phục, ngày hôm sau liền chuyển ra ngoài.
Tôi tưởng rằng mình có thể yên ổn một thời gian.
Nhưng không ngờ, chỉ mới ngày thứ hai sau khi cô ta đi, ánh mắt đáng sợ kia lại xuất hiện.
6
Ban đầu, ánh mắt đó chỉ lảng vảng xuất hiện trên con đường tôi đi học.
Tôi không thể trốn tránh, mỗi lần đến lớp đều đạp xe như bay.
Sau đó, đối phương ngày càng trắng trợn hơn.
Dù tôi đi ăn ở căng-tin hay chạy bộ trên sân thể thao, ánh mắt đó vẫn bám chặt lấy tôi không buông.
Hắn giấu mình rất giỏi. Mỗi lần tôi bị ép đến mức tinh thần gần như sụp đổ, muốn bắt hắn, lại chẳng tóm được gì.
Rồi hắn bắt đầu nhắn tin cho tôi.
“Hôm nay cậu dậy trễ, đừng để bị muộn học.”
“Phải ăn nhiều rau, đừng kén ăn.”
“Cả ngày không thấy cậu ra ngoài ăn, tôi đã gọi đồ ăn cho cậu rồi, toàn món cậu thích. Hơi nhiều, ăn không hết thì bỏ đi, đừng ăn quá no.”
“Sao không chạy bộ nữa?”
“Nhớ đóng cửa sổ, mai trời sẽ mưa lớn.”
“Đã bảo đóng cửa sổ rồi mà? Tôi giúp cậu đóng lại rồi đấy, may mà cậu ở tầng một.”
“Đừng đổi số điện thoại nữa, có đổi thế nào tôi cũng tìm được cậu thôi.”
Tôi nhận ra rằng, dù đã trọng sinh, tôi cũng không thể giống như nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn, có thể nắm mọi thứ trong tay.
Tôi ở trong sáng, hắn lại ẩn trong bóng tối.
Hắn là một kẻ theo dõi bệnh hoạn đầy kinh nghiệm, nắm rõ mọi thông tin về tôi.
Còn tôi, hoàn toàn không biết gì về hắn.
Cảm giác bị giam cầm vô hình này khiến tôi phát điên.
Mỗi khi bị hắn giày vò đến mức không thở nổi, tôi lại không khỏi thán phục lối suy nghĩ của những “Dương Kinh” ngoài kia.
Đối mặt với một kẻ điên như vậy, họ vẫn có thể không chút do dự mà dâng môi hôn hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận