Cài đặt tùy chỉnh
Hóa ra tôi chỉ là bạch nguyệt quang vợ trước bị ép hy sinh
Chương 2
Ngày cập nhật : 24-01-20253
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lất phất.
Cả thế giới như chìm trong một màn sương mờ mịt. Ánh đèn đường mờ nhạt, ảm đạm, trong khi những nhánh cây bên lề đường đung đưa dữ dội trong cơn gió lạnh, trông như những móng vuốt sắc nhọn đang quơ quào trong bóng tối.
Một đôi tình nhân đứng ngay bên cạnh tôi, khẽ thì thầm với nhau một lúc.
Rồi chàng trai cởi áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên người cô gái. Hai người họ sát lại gần nhau, cùng nhau lao vào màn mưa trắng xóa.
Tôi nhìn họ nhanh chóng chui vào một chiếc xe đậu gần đó.
Đột nhiên, tôi cảm thấy mình như đã quên mất một điều gì đó.
Một điều rất quan trọng.
Nhưng mãi tôi vẫn không nhớ ra.
Cho đến khi tôi trở về nhà và bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng, tay bất giác lật tung những chiếc hộp cũ.
Bất ngờ, tôi tìm thấy một chiếc ô ở tận đáy thùng.
Khoảnh khắc ấy, tôi không thể kìm được nước mắt, chúng tuôn trào như vỡ đê.
Đó là một chiếc ô gấp trong suốt, bên trong được vẽ kín những hình hoạt hình đáng yêu bằng bút lông đen – những hình mà tôi từng rất thích.
Ngày ấy, một buổi tan học, trời bỗng đổ mưa lớn.
Tôi vốn định đi cùng bạn về nhà, nhưng rồi chợt nhìn thấy cậu bạn cùng bàn của mình.
Cậu ấy đứng dưới mái hiên, ánh mắt lặng lẽ nhìn bầu trời xám xịt. Biểu cảm của cậu ấy xa cách, lại có chút cô đơn.
Cậu ấy chắc hẳn đã quên mang ô.
Nhưng tôi biết, ở nhà cậu ấy, sẽ không còn ai mang ô đến cho cậu ấy nữa.
Tôi bỗng dưng thấy mềm lòng.
Sau một hồi do dự, cuối cùng tôi nhét chiếc ô trong tay mình cho cậu ấy.
“Không cần trả đâu! Xem như cảm ơn cậu đã chỉ bài cho tôi!”
Tôi cố làm ra vẻ không để tâm, phóng khoáng, để che giấu đi cảm xúc vụng về của cô gái nhỏ.
Không dám nhìn phản ứng của cậu ấy, tôi vội vàng quay lưng chạy về phía bạn mình, nép dưới chiếc ô của cô ấy, rồi giục cô ấy mau đi nhanh.
Cô bạn cười tôi, trêu chọc đôi má đang nóng bừng của tôi.
Tôi xấu hổ quá hóa giận, liền quay sang đánh đùa với cô ấy.
Nhưng ánh mắt tôi vẫn không nhịn được, lén vượt qua màn mưa, ngoái đầu nhìn lại.
Cậu con trai ấy mặc bộ đồng phục trắng xanh, vóc dáng cao gầy, nổi bật giữa đám đông.
Trong tay cậu ấy, chiếc ô được nắm chặt, không rời.
Giữa trời mưa, chỉ có tiếng tim tôi đập thình thịch.
Hôm sau, trời vẫn tiếp tục mưa.
Tôi đã quên mất mình khi đó mang tâm trạng thế nào để gặp lại cậu ấy.
Nhưng tôi vẫn nhớ từng cử động nhỏ khi cậu ấy bước vào lớp từ cửa sau.
Chiếc ô trong suốt với những hình vẽ đáng yêu ấy không bị xếp chung với đám ô đầy màu sắc vứt ở góc tường hành lang.
Nó nằm gọn trong bàn tay thon dài, trắng trẻo của cậu ấy. Từng giọt nước mưa trên ô được lau sạch sẽ bằng chiếc khăn tay mềm mại.
Chiếc ô được vuốt phẳng những nếp gấp, nhẹ nhàng gấp lại, cẩn thận đặt vào trong hộc bàn, ngay cạnh đống sách vở của cậu ấy.
Kỷ Ứng Kỳ năm mười tám tuổi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tôi đang lén nhìn cậu ấy mà không kịp né tránh.
Cậu ấy mỉm cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng non.
Cậu ấy nói, cậu ấy sẽ trân trọng nó cả đời.
Khi ấy, lớp giấy ngăn cách mỏng manh giữa chúng tôi vẫn chưa bị xé rách.
Nhưng giữa tiếng tim đập mãnh liệt, áp lực và kiềm chế của hai trái tim tuổi trẻ, chúng tôi đều hiểu rõ.
Cậu ấy không chỉ nói về chiếc ô.
Cậu ấy đang nói, cậu ấy sẽ trân trọng tôi cả đời.
Mưa ngừng rơi.
Tôi lau khô nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh.
Nhặt lại chiếc ô đã bị lãng quên từ lâu.
Lớp vỏ của nó đã ngả màu ố vàng, những hình vẽ hoạt hình đã mờ đi, phần khung kim loại rỉ sét, mục nát, tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu.
Tôi nhìn chiếc ô đó, ngồi bên mép giường, tựa vào màn đêm, thức trắng một đêm.
Không biết đã qua bao lâu, màn đêm dần tan biến.
Một tia sáng đầu tiên xé rách đám mây, rọi lên bóng dáng tôi, phân chia rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối.
Tôi cử động đôi tay tê cứng, đứng dậy, cầm chiếc ô cũ, ném vào thùng rác.
Rồi tôi bấm số gọi cho Kỷ Ứng Kỳ.
Cơn mưa mùa hè năm ấy, của tuổi trẻ năm ấy.
Đã đến lúc phải kết thúc rồi.
4
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy.
Nhưng giọng nói lọt vào tai tôi lại là một giọng nữ lười biếng, như thể vừa tỉnh giấc:
"…Alo? Ai đấy?"
Cô ta ngáp dài, nhưng trong sự im lặng nặng nề của tôi, hành động đó trông như cố tình hơn là vô ý.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Ninh Lan lại vang lên, mang theo chút áy náy và lúng túng:
"Tôi cầm nhầm điện thoại rồi. Đợi chút nhé, tôi sẽ gọi A Kỳ dậy..."
"Không cần đâu."
Tôi cắt ngang.
Bình thản nói:
"Làm phiền cô chuyển lời giúp anh ta, tôi đã chuẩn bị xong hết tài liệu. Ba giờ chiều, gặp nhau ở cục dân chính."
Không để đối phương kịp phản ứng, tôi lập tức cúp máy.
Từ tối qua đến giờ, tôi chưa ăn gì cả, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, như thể sắp ói ra hết.
Những lời yêu thương, những hứa hẹn sâu đậm chẳng bao giờ thay đổi – tất cả đều hóa thành trò đùa rẻ tiền.
Quay lưng đi một chút, anh ta đã có thể ngủ với người khác.
Người ngoại tình, dù lý do gì đi nữa, thì cuối cùng vẫn cứ là ngoại tình.
Tôi nhớ lại kiếp trước, khi tôi "tình cờ phát hiện" chuyện đó.
Nỗi đau đớn như bóp nghẹt trái tim, suýt khiến tôi ngất xỉu.
Tôi mất hết lý trí, giống như một kẻ điên cuồng, gào thét chất vấn cả hai người bọn họ.
Ninh Lan nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ áy náy, miệng thì liên tục nói đó chỉ là hiểu lầm, chỉ là một sự cố, mong tôi đừng trách Kỷ Ứng Kỳ.
Còn Kỷ Ứng Kỳ, anh ta không nói bất kỳ một lời nào để giải thích.
Mặc tôi khóc lóc, gào thét như phát rồ, mặc tôi chất vấn anh ta rằng những lời hứa năm xưa có còn giá trị không.
Anh ta chỉ im lặng, như thể có điều gì khó nói.
Bộ dạng của anh ta lúc ấy cứ như một người mang đầy ủy khuất, đang gánh chịu rất nhiều, nhưng không thể thốt ra.
Cuối cùng, mọi người đều đứng về phía Kỷ Ứng Kỳ.
Họ nói anh ta có nỗi khổ riêng, anh ta không cố ý, tôi không nên trách anh ta như vậy.
Người làm sai là bọn họ, nhưng cuối cùng kẻ bị cho là sai lại là tôi.
Anh ta bình tĩnh đến mức khiến tôi trông như một kẻ điên.
Khiến tôi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân: Liệu có phải tôi đã làm quá lên không?
Liệu có phải tôi đã quá đa nghi, vu khống mối quan hệ trong sáng giữa anh ta và Ninh Lan?
Chính vì vậy mà khiến Kỷ Ứng Kỳ trong cơn bốc đồng, đã biến mối quan hệ vốn dĩ mập mờ ấy trở thành sự thật?
Tôi đờ đẫn, cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.
Nhưng sau khi Kỷ Ứng Kỳ đưa tôi giấy thỏa thuận ly hôn, bệnh tình của anh ta lại trở nặng hơn khi trở về.
Chu Húc và đám bạn không thể chịu đựng được nữa, xông đến trước mặt tôi, lớn tiếng trách móc:
"Chính cô đã kích thích anh ấy! Cô biết không? Kỷ Ứng Kỳ làm tất cả chuyện này chỉ vì không muốn liên lụy đến cô! Là vì cô đấy!"
Tôi và anh ta từng là bạn cùng bàn thời trung học, cùng nhau từ thời niên thiếu đi vào hôn nhân.
Cha mẹ anh ta đều đã mất, tôi là người thân duy nhất của anh ta.
Anh ta biết tôi sẽ không bao giờ rời bỏ mình.
Thế nên anh ta chọn cách cực đoan này để buộc tôi phải ra đi.
Khi tôi cuối cùng đã chấp nhận sự thật rằng anh ta ngoại tình và không còn yêu mình nữa, thì Chu Húc và những người khác lại bảo rằng anh ta làm vậy là vì yêu tôi quá nhiều, nên mới chọn cách tổn thương tôi như vậy.
Họ nói, đáng lẽ anh ta vẫn còn sống thêm được hai năm nữa, nhưng vì tôi "làm loạn" quá mức nên bệnh tình mới trở nặng.
Tất cả đều là lỗi của tôi.
Chỉ một mình tôi, không thể đấu lại cả đám người họ.
Cuối cùng, tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi liếc nhìn Kỷ Ứng Kỳ, người đang bất tỉnh trong phòng bệnh nặng, tôi lao thẳng lên sân thượng bệnh viện và gieo mình xuống.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Được sống lại lần nữa, tôi chọn buông tha cho chính mình, cũng như buông bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ.
Tuy nhiên, tại cục dân chính, tôi đợi rất lâu, từ trưa cho đến khi các nhân viên tan làm, Kỷ Ứng Kỳ mới ung dung xuất hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận