Cài đặt tùy chỉnh
Giấc Mộng Bắc Đại
Chương 6
Ngày cập nhật : 25-01-202516
Tiệc sinh nhật thu hút không ít người đến tham dự. Đến phần cắt bánh, tôi cố ý gọi Trần Âm Âm lên sân khấu:
"Một lát nữa, tôi có một tin cực kỳ quan trọng muốn thông báo với mọi người. Đây cũng là một chuyện vui của Trần Âm Âm. Chúng ta cùng cắt bánh nhé."
Ba mẹ tôi đứng dưới sân khấu, thúc giục cô ta lên, nhưng biểu cảm của Trần Âm Âm lại đầy bất an.
Cặp lông mày nhíu chặt như thể đang cố nén điều gì đó.
Dưới sự hối thúc của mọi người, cô ta không thể không bước lên sân khấu.
Tôi và Trần Âm Âm mỗi người cầm một miếng bánh nhỏ.
"Ăn đi, đây là loại kem ngon nhất đấy, thử xem nào."
Trần Âm Âm cau mày, cổ họng nuốt lên nuốt xuống, nhưng hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía cô ta, làm sao cô ta dám không ăn?
Vừa đưa bánh vào miệng, trước mặt mọi người, cô ta lập tức nôn ra.
Một tay ôm lấy ngực, tay kia vội vàng đẩy miếng bánh ra xa.
Ba mẹ tôi hốt hoảng, lo lắng hỏi: "Sao thế?
"Không thích bánh à? Sao vừa ăn một miếng đã nôn ra thế này?"
Tôi thong thả đưa micro lên miệng, nhẹ nhàng nói:
"Giờ để tôi công bố chuyện vui của Âm Âm nhé.”
"Trần Âm Âm có thai rồi, sắp làm mẹ đấy!"
Một câu nói, như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến cả hội trường bùng nổ.
Khi bí mật bị phơi bày, Trần Âm Âm và Trầm Thần lập tức hoảng loạn, phản ứng không kiểm soát.
Trần Âm Âm, mặt tái nhợt, liên tục nôn mửa và hét lên:
"Ọe… Cậu nói bậy… Ọe… Cậu… Ọe…"
Còn Trầm Thần thì gào lên, mặt đỏ bừng:
"Em nói nhảm gì đấy! Lần trước anh đánh em vẫn còn nhẹ quá đúng không?"
Tôi mỉm cười, chớp mắt đầy khiêu khích:
"Anh à, em biết đứa bé là của anh mà. Em còn chưa kịp chúc mừng anh đấy, anh vội cái gì?”
"Chúc mừng anh, sắp làm bố rồi nha!"
17
Cả hội trường sững sờ trong vài giây.
Trước khi Trầm Thần kịp phản bác, ba tôi đột nhiên gào lên một tiếng đầy tức giận.
Ông lao về phía Trầm Thần, vừa mắng vừa đánh, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Thằng khốn! Mày làm ra chuyện như thế này à? Tao không có đứa con trai như mày!"
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, chiếc bánh sáu tầng bị lật đổ tan tành.
Mẹ tôi cố sức can ngăn nhưng không được, chỉ đành đưa khách khứa ra về rồi quay lại để "đóng cửa bảo nhau".
Nhưng làm sao tôi để họ giải quyết riêng như vậy được?
Tôi cầm micro, khẽ ho vài tiếng. Cả hội trường lập tức im lặng.
Trầm Thần núp sau lưng mẹ tôi, thở hồng hộc, vừa thở vừa cầu cứu:
"Mẹ, mẹ nói giúp con với! Dù con sai, ba cũng không cần phải giết con chứ?”
"Với lại, con với Âm Âm thật lòng yêu nhau mà, sau này con cưới cô ấy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn sao?"
Tiếng chửi mắng và tiếng cười khẽ của tôi vang lên đồng thời.
Ba tôi ôm ngực, bàn tay run rẩy chỉ về phía Trầm Thần, không nói thành lời.
Tôi mỉm cười ngọt ngào: "Anh à, e rằng chuyện đó không được đâu."
Nói xong, tôi ra hiệu cho người đã chuẩn bị sẵn phía sau bật màn hình lớn.
Trên màn hình, ảnh kết quả xét nghiệm ADN được chiếu lên rõ ràng. Tôi cẩn thận giải thích, sợ mọi người không hiểu:
"Đây là kết quả xét nghiệm ADN giữa ba tôi và Trần Âm Âm. Kết quả cho thấy, về mặt sinh học, họ là cha con ruột đấy ạ."
Cả hội trường nổ tung.
"Điều này có nghĩa là, Trần Âm Âm chính là con gái riêng của ba tôi!"
Tôi quay sang nhìn Trầm Thần và Trần Âm Âm, mỉm cười lạnh lùng:
"Vậy mối quan hệ của hai người gọi là gì, chắc tôi không cần nói thêm nhỉ?"
Không phải Trần Âm Âm luôn muốn một người cha ruột giàu có sao?
Tôi đã giúp cô ta đạt được rồi đấy.
18
Lần này, đến lượt mẹ tôi phát điên.
Mẹ tôi hét lên một tiếng chói tai, cầm con dao cắt bánh lao thẳng về phía ba tôi.
Trên sân khấu, hai người họ rượt đuổi nhau, tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trầm Thần đứng như trời trồng, đôi mắt vô hồn, không khác gì một bức tượng gỗ mất đi ý thức.
Còn Trần Âm Âm thì ôm bụng, lúc khóc lúc cười như một kẻ mất trí:
"Haha… haha… hóa ra tôi cũng là con gái nhà họ Trầm!”
"Vậy tức là tôi cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có! Cuối cùng, tôi không còn phải ghen tị với ai nữa, haha!"
Trầm Thần như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, lắc đầu nguầy nguậy, miệng lẩm bẩm:
"Không… không thể nào… kết quả này nhất định là giả!"
Anh ta bước lên vài bước, định chạm vào bụng của Trần Âm Âm, nhưng bị cô ta tát thẳng một cái, mạnh đến nỗi bàn tay in dấu đỏ rực trên mặt anh ta.
"Tôi không cần dựa vào anh để trèo lên nữa! Haha!"
Tôi lạnh lùng đứng nhìn màn kịch này, khóe môi nhếch lên một cách chế giễu:
"Gia đình này… thật sự loạn hết rồi.”
"Điên cả rồi, ai cũng điên hết rồi."
Tôi đứng im lặng ở giữa đám đông, nhìn mẹ mình như một người đàn bà mất trí, vừa giơ dao vừa gào thét:
"Ông đối xử với tôi như vậy sao? Đồ khốn nạn!”
"Tôi cùng ông gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn ông ở ngoài nuôi bồ nhí, thậm chí còn có cả con riêng với nó!”
"Bây giờ ông còn đem con của bồ nhí về nhà, để tôi phải chăm sóc nó như con ruột, đối xử với nó còn tốt hơn cả con gái mình! Haha! Tôi đúng là mù quáng!"
Tôi cúi đầu, khẽ cười một tiếng, nụ cười đầy vẻ bất cần.
Lúc này, tôi không khỏi tự hỏi, mẹ tôi thật sự hối hận vì đã đối xử tệ bạc với tôi, hay chỉ đơn thuần là đau đớn vì bị chồng phản bội?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận