Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Tôi là hình mẫu đối lập của nữ chính trong câu chuyện vươn lên.

Chương 3

Ngày cập nhật : 30-01-2025

7 "Mẹ, con mệt rồi, con về phòng nghỉ trước đây." Nói xong, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Mẹ tôi cũng lạnh lùng liếc cả nhà họ Trần một cái, thản nhiên ra lệnh: "Tiễn khách." Trần Húc Nhiên trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi. Ba mẹ hắn thì sắc mặt lập tức thay đổi, không còn giữ nổi bộ dáng kiêu ngạo nữa, vội vàng đứng dậy. Mẹ hắn nặn ra một nụ cười, giọng điệu dịu dàng lấy lòng: "Nhiễm Nhiễm, con nói gì vậy? Đừng giận dỗi mà nói chia tay. Con và Húc Nhiên đã bên nhau bao năm, sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà buông tay? Vừa rồi nó có hơi nóng nảy, nhưng cũng chỉ vì quá quan tâm con thôi. Nó là người tự trọng cao, nghe mẹ con nói vậy nên trong lòng không vui, lỡ miệng nói ra mấy lời đó. Nó không thật sự muốn chia tay con đâu! Bác thay nó xin lỗi con, con đừng giận nó nữa, được không?" Ba hắn thì trước tiên lạnh mặt đá Trần Húc Nhiên một cú, sau đó lập tức quay sang tôi, cười lấy lòng: "Con gái ngoan, bác đã giúp con dạy dỗ nó rồi. Bác chỉ nhận con làm con dâu thôi, đừng nói mấy lời chia tay chứ, nghe đau lòng lắm." Tôi nhìn sang Trần Húc Nhiên, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Hắn nghiến chặt răng, có lẽ nghĩ rằng tôi đang cố tình làm giá, cố ý gây sự. Càng nhìn, vẻ mặt hắn càng thêm khó chịu, ghét bỏ. Hắn cau mày, mặt tối sầm, bước đến trước mặt tôi, giọng điệu đầy phiền phức: "Được rồi, Nhiễm Nhiễm, đừng làm loạn nữa. Vừa rồi là anh lỡ lời, anh xin lỗi. Em đừng lúc nào cũng tùy hứng như vậy, được không?" Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy trên mặt hắn hiện rõ vài phần nhục nhã. Rõ ràng, bị mất mặt thê thảm trước mặt người trong lòng, tất cả hắn đều tính sổ lên đầu tôi. 8 Tôi khẽ cười: "Trần Húc Nhiên, ai đùa với anh chứ? Tôi nói thật lòng đấy." Làm bộ làm tịch, hắn đúng là tự luyến quá mức. Nhìn vẻ mặt khó chịu xen lẫn chán ghét của hắn, tôi không nhịn được mà tự hỏi: Trước đây tôi có bị trúng tà không vậy? Sao lại có thể thích một kẻ như hắn chứ? Tôi thu ánh mắt lại, cảm thấy chướng mắt đến mức không buồn dây dưa thêm. Thẳng thừng nói: "Trước đây tôi đúng là mù, nhưng giờ thì không nữa rồi. Loại người như anh, không đáng để tôi thích." Trần Húc Nhiên trợn tròn mắt, sắc mặt xấu đến cực điểm. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn bị người khác làm nhục như vậy. Mà người khiến hắn mất mặt, lại chính là tôi – kẻ từng đi theo hắn như cái đuôi, yêu hắn đến chết đi sống lại. Hắn đương nhiên không thể chấp nhận được. Hắn giận dữ gào lên với tôi: "Được, Lâm Nhiễm Nhiễm! Cô cứ đợi đấy, đừng có hối hận!" Nói xong, hắn tức tối bỏ đi. Ba mẹ hắn vội vàng xin lỗi mẹ tôi, sau đó xanh mặt đuổi theo hắn. Lúc đi ngang qua Sở Nguyệt, mẹ hắn còn cố tình va mạnh vào cô ta, khiến cô ta tái mặt, loạng choạng ngã xuống đất. Tôi nhìn bộ dạng thảm hại của Sở Nguyệt. Nhìn cảnh Trần Húc Nhiên bị ba hắn đuổi kịp rồi tát thẳng vào mặt. Khóe môi không kìm được mà nhếch lên một nụ cười. Trần Húc Nhiên, người phải hối hận… là anh mới đúng. 9 Sở Nguyệt sắc mặt tái nhợt, vô cùng chật vật. Cô ta gắng gượng đứng dậy, cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ tôi, giọng điệu đầy tổn thương: "Phu nhân, cháu luôn ngưỡng mộ bác, luôn mong muốn trở thành một người phụ nữ như bác. Vì vậy, cháu đã cố gắng thi đỗ ngành tài chính. Nhưng…" Cô ta cắn môi, ánh mắt đầy đau khổ, giọng nghẹn ngào: "Mặc dù mẹ cháu là bảo mẫu của nhà họ Lâm, nhưng ngay cả bác cũng không thể quyết định chuyện hôn nhân của cháu. Sau này, mong bác đừng nói những lời như vậy nữa." Ba tôi và anh tôi, Lâm Quang, có lẽ sẽ bị lời nói này làm cho cảm động. Nhưng mẹ tôi thì không. Sắc mặt mẹ lập tức lạnh đi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Nguyệt, giọng điệu dứt khoát: "Sở Nguyệt, bao năm qua, nhà họ Lâm lo cho mẹ con cô ăn mặc, cho cô đi học, đối xử với hai người không tệ. Nếu cô không muốn báo đáp thì thôi, vậy mà còn khiến nhà tôi rối ren thế này. Cô cũng giỏi thật đấy. Có vẻ như, nhà họ Lâm… không chứa nổi cô nữa rồi." Sắc mặt Sở Nguyệt tái nhợt, cắn chặt môi, cố nén run rẩy: "Phu nhân, bác nói vậy là có ý gì?" Mẹ tôi thản nhiên đáp: "Bây giờ cô cũng đã trưởng thành rồi. Từ hôm nay, nhà họ Lâm sẽ cắt toàn bộ trợ cấp cho cô, thanh toán tiền lương cho mẹ cô. Hai mẹ con cô thu dọn đồ đạc, hôm nay dọn đi đi." Khuôn mặt Sở Nguyệt tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal