Cài đặt tùy chỉnh
Bên Cạnh Tôi Toàn Kẻ Phản Bội
Chương 3
Ngày cập nhật : 31-01-20257
Kỳ Diễm, người lúc nào cũng bận rộn, lái xe hơn 300 cây số để đến ăn cơm cùng tôi.
Cô ấy vốn chẳng bao giờ ưa Tống Dự Thư, lúc nào cũng chê anh ta là kẻ rắc rối, giả tạo.
Tôi hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, sắc mặt cũng nhợt nhạt.
Kỳ Diễm vừa nhìn đã nhận ra ngay sự tiều tụy của tôi, cô ấy đập bàn, mắng té tát:
"Đã bảo rồi mà, hắn chỉ là một tên giả nhân giả nghĩa. Còn cái gì mà 'bông hoa cao quý' cơ chứ? Trong mắt tôi, hắn chẳng khác nào thứ rêu bẩn mọc trên bãi nước tiểu ven đường!"
Mắng chửi Tống Dự Thư xong, cô ấy cũng không tha cho tôi:
"Nhìn cậu kìa, vì một gã đàn ông mà thảm hại đến mức này. Trông như quả cà tím già bị sương đánh vậy đó. Khí chất của cậu đâu? Tự tôn của cậu đâu rồi?"
"Hắn ta thì đáng gì chứ? Một gã đàn ông mù mắt thôi mà. Đồ bẩn thì vứt, đồ chán thì thay, việc gì cậu phải vì hắn mà buồn bã, tiều tụy như thế?"
Đàn ông đúng là chẳng thể so với chị em bạn bè.
Tống Dự Thư nói cả buổi, lúc thì trách mắng, lúc thì nài nỉ, thế mà không hề nhận ra sắc mặt tôi hôm đó tệ đến mức nào.
Còn Kỳ Diễm, vừa mắng vừa hành động. Chỉ trong thoáng chốc, cô ấy đã bóc xong mấy con tôm, đẩy đĩa tôm nõn đến trước mặt tôi:
"Tôm biển tươi đấy, vừa mới đưa từ tàu lên. Tôi phải năn nỉ mãi người ta mới chịu làm sẵn cho. Còn hơn một ký cua gạch nữa, tôi lái xe mà toàn mùi tanh để cậu được ăn tươi đấy."
Nghĩ đến chiếc Porsche màu hồng yêu quý của cô ấy, tôi không khỏi thấy xót xa.
Kỳ Diễm lườm tôi một cái:
"Thôi nào, tôi chỉ nói thế thôi. Tôi đâu phải cái gã đàn ông khó tính đó của cậu. Ở quê tôi, dù là xe xịn cỡ nào, cũng phải chở cải bắp với khoai tây cho mẹ tôi đấy!"
Nghe thế tôi lại càng thấy xót hơn, cái nội thất ấy chắc tốn không ít tiền.
"Thôi không nói về xe nữa. Tôi không chỉ đến đây để đưa hải sản đâu. Tối nay ở cùng tôi đi, cậu bốc đồng lắm, lỡ mà đánh nhau thì lại thiệt thòi."
Cô ấy nhấp một ngụm trà, rồi hỏi:
"Mà này, nếu hắn ta cứ nhất quyết không chịu ly hôn, cậu tính sao? Dĩ nhiên kiện ra tòa thì cũng ly hôn được, nhưng quy trình thì lâu lắm. Trong thời gian đó, số tiền cậu kiếm được vẫn phải chia đôi cho hắn đấy."
Tôi lườm cô ấy:
"Trong mắt cậu, tôi kém cỏi thế sao? Cứ chờ xem đi."
8
Khi Tống Dự Thư gọi điện cho tôi, giọng anh ta không che giấu được sự run rẩy:
"Ôn Dao, em đã làm gì thế? Ổ cứng máy tính của tôi đâu?"
Tôi nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.
Dù tôi đã nói rõ ràng rằng mình muốn ly hôn, anh ta vẫn cả đêm không về nhà.
Nhưng không sao, tôi cũng chẳng về.
"Yên tâm, tôi chưa xem gì cả. Chỉ cần hôm nay anh ký vào bản thỏa thuận ly hôn, tôi hứa sẽ không bao giờ động vào nó. Thế nào?"
Ở đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Hóa ra, anh ta cũng biết mất kiểm soát đấy.
"Em đừng đùa nữa, ổ cứng đó rất quan trọng với tôi. Nó trong tay em cũng chẳng để làm gì. Dù sao thì đó là đồ của tôi."
Thái độ mất bình tĩnh của anh ta khiến tôi thấy vui vẻ.
Điều này chứng tỏ trong ổ cứng đó thực sự có thứ rất quan trọng.
"Tống Dự Thư, ít nhất hiện tại, tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh. Ngoài bàn chải đánh răng, tất và đồ lót ra, mọi thứ của anh đều thuộc quyền sở hữu chung. Nếu anh có ý kiến, cứ báo cảnh sát đi."
Không rõ là do giận dữ hay nguyên nhân gì khác, nhưng tiếng răng anh ta nghiến ken két qua điện thoại khiến tôi cười càng rạng rỡ hơn.
Đến 9 giờ sáng, Tống Dự Thư với khuôn mặt u ám cùng tôi bước vào Cục Dân Chính, mang theo hai cuốn sổ hồng. Và rồi, chúng tôi lại cùng nhau bước ra với hai cuốn sổ xanh.
Có lẽ anh ta đã từ bỏ việc che giấu cảm xúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng:
"Ôn Dao, em nghĩ em có thể tìm được người tốt hơn tôi sao? Đừng mơ nữa. Sau khi ly hôn, em cũng chỉ là một món hàng 'đã qua sử dụng' thôi."
"Em biết vì sao tôi không chê Tiểu Nhụy mà chỉ chê em không? Vì em ngày nào cũng tỏ ra là một nữ cường nhân, ba ngày hai bữa không ở nhà. Ai mà biết được em ở ngoài làm gì? Ai cũng hiểu, nhưng không ai nói thôi."
Tôi lấy một lọ thuốc nhỏ mắt từ túi xách ra, nhỏ vài giọt vào mắt. Đúng lúc Kỳ Diễm bước tới, liếc nhìn Tống Dự Thư rồi hỏi tôi:
"Sao thế? Hắn lại làm cậu tức khóc à?"
Tôi lắc đầu:
"Thấy đồ bẩn nên rửa mắt thôi. Có những người tự mình là khỉ, lại cứ nghĩ ai cũng đầy lông như mình. Thật ghê tởm."
Tống Dự Thư sầm mặt, giọng trách móc:
"Sao em lúc nào cũng ăn nói khó nghe như vậy? Cuộc hôn nhân của chúng ta đến mức này, chẳng lẽ chỉ có mình tôi sai? Em không thể tự tìm nguyên nhân từ bản thân sao?"
Tôi nhếch môi cười nhạt:
"Tôi có tìm mà. Tôi chắc chắn là có lỗi."
Sắc mặt anh ta dịu đi đôi chút, tưởng rằng mình đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó, tôi thẳng thừng nói tiếp:
"Lỗi của tôi là ở chỗ tôi quá mù quáng, bao nhiêu năm nay lại xem anh như một con người. Không ngờ, hóa ra anh chẳng có ý định làm người."
Kỳ Diễm chỉ thẳng vào mặt anh ta, chửi bới không chút kiêng dè:
"Trên đời sao lại có loại đàn ông ghê tởm như anh? Anh là giống cóc ghẻ gì mà lại thành tinh được thế hả? Sao anh không tự tìm nguyên nhân từ bản thân đi?"
"Số lượng gấu Bắc Cực giảm, mực nước biển toàn cầu dâng cao, con Husky nhà tôi hôm qua bị táo bón - tất cả những điều đó có phải lỗi của anh không? Vì anh vẫn còn tồn tại trên thế giới này, thế nên anh đã phạm phải tội lớn đấy!"
Tôi kéo Kỳ Diễm rời đi, nhưng cô ấy vẫn ngoái đầu lại, vừa đi vừa nhảy dựng lên mà mắng chửi.
Cô ấy quay sang tôi, nhíu mày hỏi:
"Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn chút gì đó lưu luyến cái thứ này nhé?"
Tôi liếc cô ấy một cái, lạnh lùng trả lời:
"Làm gì có chuyện đó?"
Trước đây, tôi chấp nhận anh ta vì tôn trọng lối sống của đối phương.
Nhưng cái gọi là "chứng sạch sẽ" của anh ta đã có ngoại lệ, thì với tôi, đó chính là sự bất lực của anh ta, cố tình dùng để hạ nhục tôi.
Tống Dự Thư nghĩ rằng chỉ cần ly hôn là xong, rằng mọi chuyện sẽ được xóa sạch.
Thế giới này không có thứ dễ dàng như vậy đâu!
9
Ổ cứng của Tống Dự Thư quả thực chứa đầy bí mật.
Tôi và Kỳ Diễm ngồi trước máy tính, sau khi xem hết toàn bộ dữ liệu bên trong, chúng tôi nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt lên:
"Thật kinh tởm."
Người miệng luôn miệng chê người khác bẩn thỉu, hóa ra chính hắn mới là kẻ bẩn nhất.
Hắn nghĩ rằng sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ hủy ổ cứng hoặc trả lại cho hắn.
Dù gì, tôi trước nay luôn là người giữ lời.
Nhưng hắn không phải là người.
Vì thế, đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn, tôi chẳng mảy may dao động.
Ở đầu dây bên kia, hắn phát điên, gào lên trong cơn cuồng loạn, dùng những lời lẽ thô tục nhất để công kích tôi.
Tôi nằm trên bãi biển ở Fiji, tiện tay ném điện thoại sang một bên, rồi nhét một quả nho vào miệng.
Thấy tôi không đáp, hắn lại bắt đầu van nài, lấy quá khứ ra làm lá bài tình cảm:
"Ôn Dao, chúng ta trước đây tốt đẹp thế cơ mà. Sao bây giờ lại thành ra thế này?"
Lần này, tôi trả lời:
"Vì con người không thể kết hôn với súc vật."
Kỳ Diễm cầm điện thoại, giơ lên trước mặt tôi, ra hiệu rằng cảnh sát đã xác định được vị trí của hắn.
"Có gì thì để dành nói với bên điều tra đi."
Ban đầu, khi tháo rời máy tính của hắn, tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ sẽ tìm được vài kẽ hở hoặc điểm yếu nào đó.
Nhưng không ngờ bên trong ổ cứng lại chứa chứng cứ hắn từng hỗ trợ một số kẻ có máu mặt dụ dỗ nữ sinh đại học.
Có lẽ hắn giữ những thứ này để uy hiếp người khác.
Chẳng trách hắn từng nghi ngờ tôi làm giao dịch tiền – sắc.
Hóa ra, kẻ trộm mới là người lo sợ bị lộ.
Cũng chẳng khó hiểu vì sao hắn lại coi trọng Tống Giai Nhụy đến vậy.
Cô ta chính là kẻ đứng giữa dàn xếp, giăng bẫy lừa các cô gái, để rồi đẩy họ vào con đường không lối thoát.
Một mối quan hệ đồng bọn, dĩ nhiên gắn kết hơn hôn nhân thông thường.
Chiếc ổ cứng này, xuất hiện ở đâu, cũng đều là dấu chấm hết cho hắn.
Ban đầu, tôi chỉ định trả thù hắn thật tàn nhẫn, khiến hắn quay về thời điểm lúc mới quen tôi - một kẻ trắng tay, không có gì trong tay.
Nhưng giờ thì khác.
Hắn và Tống Giai Nhụy nên đoàn tụ trong nhà giam trước đã.
Còn chuyện một kẻ mắc chứng sạch sẽ sống ra sao trong một nơi không có chút riêng tư như tù giam, ai mà biết được?
10
Sau kỳ nghỉ, rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi quyết định đi thăm Tống Giai Nhụy.
Tôi thực sự tò mò, tại sao cô ta lại có thể vì một gã đàn ông mà dốc lòng đến vậy?
Làm kẻ thứ ba, đã là vấn đề đạo đức. Vi phạm pháp luật, thì đúng là khó hiểu.
Trong trại giam, Tống Giai Nhụy được chẩn đoán mắc ung thư gan.
Tóc cô ta khô xơ, da vàng vọt, và cũng chẳng còn đóng vai đáng thương nữa.
Nghe tôi hỏi, cô ta cười, nụ cười đầy vẻ ngông cuồng:
"Tại sao à? Vì tiền chứ còn gì nữa, chẳng lẽ cô nghĩ là vì yêu chắc? Tôi làm cái công việc khúm núm này bao nhiêu năm, nếu không phải vì tiền, chẳng lẽ vì một gã đàn ông? Mấy cái thứ đó, ở đâu mà chẳng có?"
"Tôi không có bằng cấp, cũng chẳng có khả năng gì nổi bật. Ngoài biết làm việc nhà với nấu ăn, thì tôi còn gì để dựa vào? Với mấy thứ đó, liệu tôi có ngóc đầu lên được không?"
"Cô tưởng tôi ngu ngốc? Mọi việc chúng tôi làm đều rất kín kẽ, ngay cả khi nói chuyện cũng dùng ám hiệu. Ai ngờ chỉ vì một chút sơ suất mà lại thua trong tay cô."
Nói xong, cô ta nhìn tôi với ánh mắt châm biếm:
"Nhưng mà Ôn Dao này, cô đúng là độc ác thật. Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, anh ta đâu có thực sự yêu tôi. Cô thẳng tay tống anh ta vào đây chịu khổ, chẳng lẽ không thấy chút nào thương cảm sao?"
Tôi không trả lời.
Để cô ta tự nghĩ đi. Đã vào đến đây rồi mà vẫn không thông suốt được điều đó thì cũng chịu.
Ngay cả khi giữa tôi và Tống Dự Thư từng hòa hợp, ngay cả khi anh ta từng yêu tôi như mạng sống, thì chỉ cần anh ta phạm pháp, tôi cũng không thể bao che.
Huống hồ, một quả lê rơi vào hố phân, cho dù chưa chạm đáy, thì vẫn đủ khiến người ta buồn nôn.
Còn về Tống Dự Thư, người coi tôi như kẻ ngốc suốt bao năm qua, chẳng lẽ tôi lại để yên?
Tôi báo tin anh ta bị bắt cho các cô gái từng bị hại, sau đó nhờ vài mối quan hệ, sắp xếp cho Tống Dự Thư ở chung với một nhóm tù nhân có “sở thích đặc biệt”.
Tôi cũng không quên tiết lộ cho họ biết những tội lỗi mà anh ta đã gây ra.
Đây không phải vi phạm pháp luật. Đây chỉ là… tôn trọng nhu cầu chính đáng của các phạm nhân mà thôi.
Cứ một khoảng thời gian, tôi lại gửi hình ảnh về tình cảnh thê thảm của Tống Dự Thư cho những cô gái đó.
Xem như nuôi một “thú cưng điện tử” từ xa vậy, mà lần nào “thú cưng” cũng có thêm vài vết thương mới trên người.
Vết thương rồi sẽ lành, nỗi đau trong lòng họ cũng vậy.
Dù sẽ để lại sẹo, nhưng nếu đã phải tiếp tục sống, thì việc thấy kẻ thủ ác nhận báo ứng cũng phần nào giúp họ nhẹ nhõm hơn.
Tống Dự Thư lặp đi lặp lại một chu kỳ: chửi rủa, khóc lóc, van xin.
Anh ta vẫn tự cho rằng tình cảnh của mình không liên quan đến việc bản thân từng làm gì.
Những người kia chẳng qua chỉ “thân thiện” trò chuyện đôi lần với anh ta, họ có làm gì sai đâu chứ?
Thật tiếc, anh ta không sống đủ lâu để đón nhận cú trả thù cá nhân của tôi.
Tống Dự Thư qua đời vì sốc tim do dị vật trong trực tràng.
Cha mẹ anh ta thấy nhục nhã, từ chối thừa nhận có một đứa con như vậy.
Tôi xưa nay vốn mềm lòng, nên chủ động lo liệu tang lễ cho anh ta.
Cùng vài cô gái đã dần tìm lại nụ cười, chúng tôi chọn một nhà vệ sinh công cộng cũ nát, bốc mùi nhất, rắc từng nắm tro cốt của anh ta vào đó.
Kỳ Diễm còn định để mỗi người nhổ một bãi nước bọt.
Nhưng không khí ở đó quá ngột ngạt, mùi hôi thối đến mức mắt chúng tôi cay xè, chẳng ai mở nổi mắt để làm điều đó.
Hy vọng anh ta sẽ thích nơi an nghỉ này.
Còn tôi, sẽ tiếp tục cuộc sống của mình với công ty sắp được niêm yết và những tháng ngày tươi đẹp bên Kỳ Diễm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận