Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Báo Ứng Của Người Bạn Trai Khuyết Tật

Chương 1

Ngày cập nhật : 31-01-2025

1 Em gái của bạn trai tôi thất tình, uống rượu say rồi nửa đêm xông vào phòng thí nghiệm của tôi, điên cuồng đập phá. Khi tôi hoảng hốt chạy từ ký túc xá đến, cả căn phòng thí nghiệm đã tan hoang. Trong vài giây, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Lấy lại ý thức, tôi run rẩy đẩy đám đông ra, tay run lên khi lật tìm đồ án tốt nghiệp của mình. Đó là một con chip nhỏ bằng lòng bàn tay, với vô số mạch điện và linh kiện siêu nhỏ đan xen chằng chịt. Đây là một bộ truyền dẫn cảm ứng thần kinh sinh học, là thành quả tôi đã dành hơn một nghìn ngày đêm miệt mài trong phòng thí nghiệm, không ngừng nghiên cứu chế tạo. Tôi lục lọi trong góc và tìm thấy đồ án của mình. Tất cả các mạch đã bị giật đứt, linh kiện bị đạp bẹp, bộ truyền dẫn tinh vi giờ chỉ còn là một đống phế liệu. Laptop của tôi, cùng với bản luận văn vừa được in và đóng gáy chiều nay, giờ chỉ còn là một đống rác vụn vỡ. Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi bảo vệ tốt nghiệp, tôi mang đống rác này lên trình bày thì khác gì bị hoãn tốt nghiệp? Giữa đám đông, cô ta đỏ bừng mặt vì rượu, vừa khóc vừa la hét thảm thiết: “Em thất tình rồi! Tại sao anh ấy lại từ chối em? Tim em đau quá!” Vừa nói, cô ta vừa ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Xung quanh có ngày càng nhiều người tụ lại, xì xào bàn tán. “Thì ra là tỏ tình thất bại, bảo sao lại điên lên thế.”  “Tội nghiệp quá, chắc cô ấy buồn lắm nên mới uống nhiều như vậy.”  “Ngay cả hoa khôi của trường cũng bị từ chối sao? Thật thảm mà.” Người đập nát đồ án tốt nghiệp của tôi chính là Tống Khê Tuyết – hoa khôi nổi tiếng của khoa tôi, cũng là em gái của bạn trai tôi. Cô ta ngồi đó, khóc thút thít trong làn gió đêm, đôi mắt long lanh ngấn nước khiến đám con trai xung quanh không nỡ trách mắng. Một đàn anh vỗ vai tôi, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Giang Lê Thư, bỏ qua đi, Khê Tuyết vừa thất tình, đừng làm khó cô ấy nữa.” “Mà cô ấy cũng chỉ là uống say mất kiểm soát thôi.” Mấy nam sinh xung quanh đồng loạt gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn tôi. Tống Khê Tuyết rất được lòng mọi người. Cô ta ngọt ngào, hay cười, xinh đẹp, lại khéo léo. Trong một khoa kỹ thuật nơi con gái cực kỳ hiếm, cô ta giống như một đóa nhài trắng thanh khiết, được tất cả mọi người nâng niu chiều chuộng. Nhưng chỉ tôi mới biết, vẻ ngoài đáng yêu ngọt ngào đó chỉ là một lớp vỏ bọc. Thực chất, cô ta bẩn thỉu và thối rữa từ trong ra ngoài, kiêu ngạo, khinh miệt phụ nữ. Trước mặt các nam sinh, cô ta dịu dàng ngây thơ. Nhưng khi đối diện với các cô gái – đặc biệt là tôi, cô ta luôn sắc bén và cay nghiệt, như thể mọi cô gái khác sinh ra chỉ để làm nền cho cô ta tỏa sáng. Tôi thực sự muốn đấm cô ta một trận. Thật nực cười. Nếu cô ta thực sự say mất ý thức, sao không xông vào phòng thiết bị của trường mà phá, cũng không đập phá văn phòng giáo viên, lại nhắm chính xác vào phòng thí nghiệm nhỏ bé của tôi? Chưa kịp mở miệng, một nam sinh vẫn luôn tự nhận là “anh trai” của cô ta đã bước lên, đỡ lấy cô ta đầy xót xa, bĩu môi nói: “Giang Lê Thư, cậu làm gì mà mặt mày khó coi thế? Không phải chỉ là một đồ án tốt nghiệp thôi sao? Đừng nhỏ nhen quá. Khê Tuyết chỉ là uống say, cậu bao dung một chút đi.” Bao dung ư? Vậy còn tôi thì sao? Ai bù đắp tổn thất của tôi đây? Tống Khê Tuyết tựa vào lòng nam sinh kia, liếc tôi một cái, khóe môi bỗng nhếch lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích và đắc thắng. Cô ta đang đắc ý vì biết tôi không thể làm gì được cô ta. Nụ cười đó chỉ thoáng qua nhưng tôi lại thấy rất rõ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra - cô ta hoàn toàn không say, mà là cố ý. Tôi bước nhanh tới, nắm lấy tóc cô ta, kéo lê về phía bể nước gần đó, lạnh lùng nhấn đầu cô ta xuống. Giọng tôi băng lãnh: “Say rượu đúng không? Vậy để tôi giúp cô tỉnh táo lại.” Tất cả mọi người đều sững sờ. 2 Có người định chạy tới cứu Tống Khê Tuyết, nhưng tôi đã phát điên, chẳng ai có thể cản nổi. Một nam sinh nghiến răng chạy đi tìm giảng viên trong trường. Chuyện này lớn rồi! Tống Khê Tuyết vùng vẫy điên cuồng trong nước. Khi sắp không thở nổi, cô ta mới dốc hết sức đẩy tôi ra, giận dữ hét lên: “Giang Lê Thư, cô bị điên à?” Tôi cười lạnh, hỏi: “Hết giả vờ say rồi à?” Ánh mắt cô ta lập tức lảng tránh. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô ta cắn môi, những giọt nước mắt to tròn từ khóe mắt lăn xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ ân hận. “Lê Thư, xin lỗi… Tôi thực sự say quá mới vô tình phá hỏng đồ của cậu. Nhưng tôi chỉ là quá đau lòng vì bị từ chối…” Vừa nói, cô ta vừa quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe, uất ức nhìn tôi. “Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của tôi. Lê Thư, cậu đánh tôi đi, tôi không trách cậu đâu.” Tôi nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt lạnh băng, không nói một lời, chỉ lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho cảnh sát. “Có gì thì đến đồn cảnh sát mà nói.” Tống Khê Tuyết trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hoàng và hoảng loạn. Cô ta không ngờ tôi lại thực sự báo cảnh sát. Cô ta hoảng sợ. Đúng lúc này, mấy giảng viên trong trường vội vã chạy tới. Vừa nhìn thấy hiện trường tan hoang của phòng thí nghiệm, sắc mặt họ lập tức thay đổi. Giáo sư hướng dẫn của tôi cầm lấy bộ truyền dẫn đã hỏng, lập tức lao vào phòng bảo trì của trường. Tôi vội vàng chạy theo sau, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng thầy có thể sửa lại thiết bị của tôi. Đèn trong phòng bảo trì sáng suốt một đêm. Khi trời vừa hửng sáng, giáo sư buông dụng cụ xuống, thở dài nặng nề, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mắt tôi đã khô rát vì thức trắng đêm, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi xuống. Tôi không ngạc nhiên trước kết quả này. Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy thiết bị của mình bị phá nát, tôi đã biết… nó không thể sửa được nữa. Giáo sư nhìn tôi đầy tiếc nuối, giọng trầm xuống: “Đồ án tốt nghiệp này có thể đạt giải thưởng quốc gia. Nếu có nó, em hoàn toàn có thể được tuyển thẳng vào viện nghiên cứu. Giờ thì… thật đáng tiếc.” Tôi cúi đầu, một nỗi buồn khổng lồ ập đến, muộn màng nhưng sâu sắc. Một phần là vì tôi không thể tốt nghiệp đúng hạn, cũng không thể dùng thiết bị này để đạt giải vàng và được tuyển thẳng vào viện nghiên cứu. Nhưng quan trọng hơn cả… là tôi đã không thể cứu được bạn trai mình. Anh ấy từng bị tai nạn giao thông, khiến hai chân bị liệt vĩnh viễn, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Công nghệ y tế hiện tại không thể giúp anh ấy đi lại được. Nhưng tôi đã đọc qua hàng trăm nghìn tài liệu nghiên cứu, cuối cùng tìm thấy một hướng đi mới - sử dụng trí tuệ nhân tạo để kết nối với hệ thần kinh ở chân, có thể giúp anh ấy đứng lên lần nữa. Vậy nên sau kỳ thi đại học, tôi không chút do dự chọn ngành Khoa học Máy tính Sinh học. Tôi điên cuồng học tập, dành toàn bộ thời gian và tâm huyết để nghiên cứu. Cuối cùng, trước khi tốt nghiệp, tôi đã tạo ra được thiết bị này. Nó chính là món quà tốt nghiệp mà tôi muốn dành cho anh ấy. Nhưng giờ… tất cả đã mất rồi. Tôi cùng giáo sư bước ra khỏi phòng bảo trì, vừa ra đến cửa, tôi liền thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Anh ấy vẫn toát lên khí chất thanh tao và cao quý. Dáng vẻ điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú, đôi mắt thâm sâu như hồ nước tĩnh lặng. Sau khi đạt thủ khoa toàn quốc trong kỳ thi đại học, anh không chọn cuộc sống sinh viên như bao người khác. Chỉ đăng ký tên trong trường đại học, rồi anh lập tức quay về tiếp quản tập đoàn gia đình. Giờ đây, anh đã trở thành một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng, là nguyên mẫu của vô số nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết mạng. Tôi bước nhanh về phía anh, định ôm anh một cái. Nhưng mới đi được một bước, tôi bỗng sững người. 3 Tống Khê Tuyết ngồi xổm trước mặt anh trai, đôi mắt ngập nước, vẻ mặt ấm ức mà khóc: "Anh ơi, em uống say quá, không cẩn thận làm hỏng đồ án của chị dâu. Vậy mà chị ấy lại muốn báo cảnh sát bắt em." Tống Thanh Yến dịu dàng nhìn em gái, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô ta. Anh cúi mắt, giọng điệu thản nhiên: "Cô ấy quá đáng rồi." "Em là em gái anh, anh sẽ không để cô ấy báo cảnh sát bắt em đâu." Tống Khê Tuyết lập tức nín khóc mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ khi nhìn anh trai mình. Tôi siết chặt bàn tay, trái tim như bị xé rách một lỗ lớn, đau đến mức không thể thở nổi. Anh ấy biết rõ tôi đã dốc bao nhiêu tâm huyết vào đồ án này. Vậy mà vẫn bao che cho đứa em gái tùy hứng của mình sao? Không thể nhịn thêm nữa, tôi sải bước đến trước mặt hai người, giọng nói bình tĩnh nhưng cứng rắn: "Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Đây là đồ án của tôi." Tống Khê Tuyết lập tức trừng mắt nhìn tôi đầy oán độc, sau đó lại đáng thương quay sang cầu cứu anh trai. Tống Thanh Yến không vui cau mày, rồi phất tay ra hiệu cho cô ta rời đi trước. Thấy cô ta có vẻ lo lắng, anh dịu dàng trấn an: "Chị dâu em chỉ dọa em thôi. Đi đi, chuyện này cứ để anh xử lý." Lúc này, Tống Khê Tuyết mới tươi cười trở lại. Cô ta liếc nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích rồi đắc thắng rời đi. Tống Thanh Yến đẩy xe lăn đến gần tôi, ánh mắt mang theo sự trách móc nhàn nhạt: "Chỉ là một đồ án tốt nghiệp thôi mà, em tính toán với Khê Tuyết làm gì?" Tôi sững sờ, không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh: "Một đồ án? Anh có biết tôi đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào nó không? Không có nó, tôi rất có thể sẽ không thể tốt nghiệp!" Anh vẫn không thèm ngước mắt lên, chỉ thản nhiên lảng tránh vấn đề: "Không tốt nghiệp thì thôi. Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?" Sự tủi thân trong tôi bỗng chốc hóa thành cơn giận ngút trời. Tôi mất kiểm soát gằn giọng: "Rõ ràng là cô ta sai! Tại sao người chịu hậu quả lại là tôi? Tương lai của tôi chẳng lẽ không đáng giá bằng vài ngày bị tạm giữ của em gái anh sao?" Sắc mặt anh lập tức sa sầm, giọng nói cũng lạnh hẳn đi: "Sao em cứ chấp nhặt mãi vậy? Cô ấy là em gái anh. Anh không thể để cô ấy gặp chuyện được." Tôi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy mệt mỏi đến mức chẳng còn sức cãi vã nữa. Tôi không thể nhớ nổi đây là lần thứ mấy rồi. Mỗi lần liên quan đến Tống Khê Tuyết, Tống Thanh Yến đều bao dung vô hạn, thiên vị vô lý. Là bạn gái của anh, tôi vĩnh viễn không thể quan trọng bằng "cô em gái bé bỏng" của anh. Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh mới chột dạ, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút áy náy. "Em đừng giận nữa. Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em sẽ không bị hoãn tốt nghiệp đâu. Đợi em tốt nghiệp xong, chúng ta đính hôn nhé? Anh đã chuẩn bị một buổi tiệc đính hôn thật hoành tráng cho em. Ban đầu định giữ bí mật để tạo bất ngờ cho em đấy." Nói đến đây, tai anh hơi đỏ lên. Anh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay tôi, tựa như một chú chim nhỏ tìm kiếm sự vỗ về. Tôi cười nhạt, đẩy đầu anh ra, khóe môi cong lên nhưng đáy mắt tràn đầy châm chọc. "Anh đúng là biết nói đùa." "Đính hôn ư? Tôi sẽ không cưới một kẻ chẳng thèm quan tâm đến tương lai của tôi, chỉ biết bảo vệ em gái mình." "Sự bao bọc của anh, tôi không nhận nổi." Cả người anh lập tức cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi, như thể sắp bật khóc. Tôi xoay người rời đi. Tôi chịu đủ rồi. Đủ rồi cái dáng vẻ "người anh trai tốt" của anh ấy, đủ rồi cái điệp khúc "em gái là trên hết". Anh nói yêu tôi, nhưng tôi mãi mãi không thể quan trọng bằng em gái anh. Đi được vài bước, tôi bỗng dừng lại. Tống Thanh Yến lập tức ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Tôi nghiêng đầu, thản nhiên nhắc nhở: "Nhớ bảo Tống Khê Tuyết chuẩn bị hầu tòa." Tôi và anh, chính thức chia tay.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal