Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Chúng Ta Không Còn Liên Quan

Chương 4

Ngày cập nhật : 06-02-2025

7 Trong lúc Thẩm Mặc còn đang đi du lịch, tôi đã xử lý xong việc thanh lý và chuyển nhượng công ty. Sau khi hoàn tất việc phân chia tài sản, tôi bắt đầu tìm nhà mới. Khi Thẩm Mặc tìm được tôi, trên mặt anh ta là vẻ đau lòng không thể che giấu. "Lâm Thính, em bán công ty rồi sao? Chúng ta đã vất vả gây dựng bao năm, em thật sự nỡ bỏ à..." Tôi cắt ngang lời anh ta. "Ồ, đi hưởng tuần trăng mật về rồi à?" Tôi liếc nhìn Thư Nhã đang đứng phía sau anh ta, khóe môi nhếch lên. "Em đang nói linh tinh gì vậy! Anh chỉ muốn đi cùng em thôi! Em xem này, váy cưới anh đã mua rồi!" Thư Nhã cúi đầu, khe khẽ hít mũi, giọng nghẹn ngào. "Đúng vậy, Lâm Thính, anh Thẩm đối với cậu thật tốt." Mắt tôi nhói lên, tôi quay lưng rời đi. Thẩm Mặc vội vàng đuổi theo kéo tôi lại, nhưng Thư Nhã đột nhiên hét lên! "Bíp bíp bíp!" Tài xế xe con phía sau tức giận bấm còi inh ỏi, thò đầu ra khỏi cửa xe mắng. "Đồ ngu! Lao ra đường không cần mạng nữa hả?!" Thì ra Thư Nhã chạy theo Thẩm Mặc, nhưng lại bị xe cộ trên đường dọa sợ, ngã bệt xuống giữa đường. Xe cộ ùn tắc, hàng loạt tiếng còi inh ỏi vang lên. Rõ ràng chẳng bị làm sao, nhưng cô ta vẫn ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ hoảng sợ, run rẩy khóc lóc. "Anh ơi, em sợ quá, chân em mềm nhũn rồi, em đứng không nổi..." "Đồ ngốc! Không biết qua đường thì đợi anh chứ! Chân có bị thương không?" Thẩm Mặc nhíu mày, vội vàng cúi xuống kiểm tra cô ta từ đầu đến chân, vẻ mặt lo lắng không thôi. "Em không cố ý đâu, chỉ là muốn xin lỗi Lâm Thính thôi." Cô ta ngồi dưới đất, lục tìm trong túi, lấy ra một hộp sô-cô-la đã bị vỡ, đưa cho tôi. "Tớ đặc biệt mua cho cậu đó, Lâm Thính." Tôi nhìn cô ta, cười nhạt. "Dùng tiền của tôi để mua quà cho tôi, tôi còn phải cảm ơn cô chắc?" Mặt Thư Nhã lập tức tái mét. Chuyến du lịch này, Thẩm Mặc mua cho cô ta rất nhiều thứ - từ trang sức, quần áo, đến túi xách. Ngày nào cô ta cũng khoe lên mạng, cứ như thể tôi là kẻ mù không biết gì. Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây lại xem, có người còn chỉ trỏ. Thẩm Mặc lập tức chắn trước mặt Thư Nhã bảo vệ cô ta. "Em đừng có quá đáng như vậy! Cô ấy không có nhiều tiền, em bắt cô ấy tự chi trả cho chuyến đi hay sao? Cô ấy làm gì có khả năng đó!" Tôi quay lưng rời đi. "Tài sản chung, tôi sẽ đòi lại từng đồng." Thẩm Mặc giữ chặt tay tôi không chịu buông. Ngay lúc đó, một chiếc mô-tô đỗ lại bên cạnh, người lái xe tháo mũ bảo hiểm, nghiêng đầu hỏi. "Chị gái, cần giúp đỡ không?" Tôi sững sờ. Là Bạch Mục, đàn em mới chuyển đến khu nhà tôi. Cậu ta mới 20 tuổi, tràn đầy sức sống. Cậu ấy đỡ tôi ngồi lên yên sau, cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi. Mặt Thẩm Mặc tối sầm lại. "Nhóc con, ngay cả một chiếc xe hơi cũng không mua nổi, còn dám chở phụ nữ à?" Bạch Mục bật cười. "Bác trai, bớt lo chuyện người khác đi, rảnh thì đi tiêm filler đi, mặt bác chảy xệ như thác Niagara rồi kìa. Cái mặt này cả đời chắc chỉ có trẻ con bám váy mới chịu được thôi." Nói rồi, cậu ta liếc sang Thư Nhã vẫn còn ngồi bệt dưới đất. "Chậc chậc, chị gái, đi thôi." Tiếng động cơ vang rền . "Anh Thẩm, chân em đau quá..." Thư Nhã vừa chìa tay ra thì phát hiện - Thẩm Mặc đã không còn ở đó. Anh ta lái xe đuổi theo tôi và Bạch Mục, hạ cửa kính hét lớn. "Cậu nói ai già?!” "Cậu bảo ai là bác trai hả?!” "Lâm Thính là vợ tôi! Dừng xe ngay!" Nhưng Thẩm Mặc vẫn không theo kịp. Điện thoại tôi liên tục báo tin nhắn mới. Thẩm Mặc gửi liền mấy chục tin nhắn WeChat. “Em chê tôi già sao?” “Tôi mới 27 tuổi, em có cần tìm thằng nhóc con không?” “Tôi có gì không tốt? Tôi thua kém chỗ nào?” “Lâm Thính, em lấy quyền gì mà chê bai tôi?” Tôi đáp lại một câu. “Cậu ấy nhỏ hơn anh, anh nhường cậu ấy một chút không được sao?” Đây cũng chính là câu mà anh ta từng nói với tôi, khi anh ta bảo vệ Thư Nhã. Năm tiếng sau. Thẩm Mặc gửi một bức ảnh. Là trong thẩm mỹ viện. Tờ phiếu trên bàn ghi rõ - đặt trước liệu trình nâng cơ trẻ hóa da Thermage. 8 Tôi đã mua một căn hộ mới và chuyển sang khu dân cư khác. Thẩm Mặc dường như trở thành một con người khác. Trước đây anh ta chưa từng đăng bất cứ thứ gì lên mạng xã hội, vậy mà bây giờ lại liên tục cập nhật. Ngày nào cũng đăng ảnh kỷ niệm của hai chúng tôi. Nhưng mỗi khi Thư Nhã đăng một bài viết liên quan đến anh ta, anh ta lại lập tức phủ nhận. Cô ta đăng ảnh hai người chụp chung khi đi du lịch, tiêu đề "Chúng tôi". Thẩm Mặc ngay lập tức bình luận: "Chỉ là bạn bè." Không lâu sau, Thư Nhã lại đăng ảnh một chiếc váy xinh đẹp. "Món quà mà em yêu thích nhất khi ở Paris, có người cưng chiều chính là sự tự tin lớn nhất của em." Chưa đầy hai phút, Thẩm Mặc đã bình luận: "Không nói là tặng em, nhớ trả tiền." Anh ta còn bỏ số tiền lớn để mua quyền xem các bài đăng mà tôi đã chặn anh ta. Biết tôi đang du lịch ở Vân Nam, hôm sau anh ta lập tức bay đến. "Lâm Thính! Em đang làm gì vậy?!" Giọng nói đầy tức giận của Thẩm Mặc vang lên bên tai. Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt căm phẫn của anh ta. Lúc này, Bạch Mục đang cùng tôi làm nhẫn gỗ DIY. Tôi bình thản. "Liên quan gì đến anh? Đã ký đơn chưa?" Thẩm Mặc nghiến răng, giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Bạch Mục! "Thằng khốn! Cướp vợ người khác mà không biết nhục à?!" Hai người lao vào đánh nhau. Mười phút sau. Thẩm Mặc mặt mũi bầm dập, thở hổn hển ngồi bệt xuống góc đường. Anh ta đỏ mắt, hét lên. "Lâm Thính! "Em làm tôi quá thất vọng, mới bao lâu mà đã không chịu nổi rồi?" "Xem ra em vẫn chưa được dạy dỗ đủ!" Bạch Mục quệt vết máu trên khóe môi, đứng dậy đấm thẳng vào mắt anh ta, khiến anh ta bầm tím cả một bên. "Nói năng cẩn thận, chị ấy đến Vân Nam để viếng mộ, tôi chỉ tình cờ gặp khi đi khảo sát." "Viếng mộ?" Giọng Thẩm Mặc nghẹn lại. Anh ta hoảng hốt, run rẩy nắm lấy tay tôi. "Xin lỗi, Lâm Thính, anh... anh quên mất..." Anh ta hoàn toàn quên mất, tháng này chính là ngày giỗ của mẹ tôi. "Lâm Thính! Cậu có thể đừng giận anh Thẩm nữa được không?!" Một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ phía sau. Tôi giật mình. Không ngờ Thư Nhã cũng đuổi theo đến đây. Mắt cô ta đỏ hoe. "Lâm Thính, từ giờ tôi sẽ không tìm anh Thẩm nữa, cậu đừng giận nữa, một mình tôi cũng có thể sống tốt." Cô ta nức nở, dùng tay che miệng, xoay người bỏ đi. Chưa đi được mấy bước, cô ta vấp vào một hòn đá bên đường, ngã sõng soài! Cô ta không kêu lên, nhưng vai khẽ run. Thẩm Mặc lập tức cuống lên. "Thư Nhã! Em không sao chứ?" "Em đau quá..." Thư Nhã òa khóc. "Không nhìn đường thì đừng chạy lung tung, lóng ngóng như vậy!" Miệng thì trách móc, nhưng ánh mắt anh ta lại đầy sự xót xa. "Đồ ngốc." Tôi quay người bỏ đi, nhưng ngay lúc đó, một cú va chạm mạnh từ phía sau đẩy tôi ngã về trước! "Lâm Thính! Em thông minh như vậy, tại sao lại không cứu được mẹ em?!" Thẩm Mặc ôm chặt Thư Nhã, đâm sầm vào tôi rồi lao đi. Bạch Mục vội vàng đỡ lấy tôi, hoảng hốt. "Chị! Chị chảy máu rồi!" Cậu ấy lập tức đưa tôi đến bệnh viện gần nhất. Một tiếng sau. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ánh mắt đầy tiếc nuối. "Rất tiếc..." Đứa bé… không còn nữa.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal