Cài đặt tùy chỉnh
Tranh Chấp Nhà Đất
Chương 1
Ngày cập nhật : 12-02-20251
Tôi và bạn trai, Trần Kỳ, đã bên nhau bốn năm và cuối cùng cũng quyết định tổ chức đám cưới vào cuối năm nay.
Bốn năm yêu nhau, chúng tôi không có những câu chuyện tình yêu kịch tính hay đầy sóng gió. Chỉ đơn giản là cùng nhau lớn lên, từ thời mặc đồng phục đến khi khoác lên mình váy cưới. Mọi thứ diễn ra thật êm đềm và tự nhiên.
Khi hai bên gia đình gặp mặt, cha mẹ hai bên đều rất lịch sự, mọi chuyện được bàn bạc trong không khí vui vẻ.
Nhà bạn trai quyết định mua một căn hộ ở trung tâm thành phố bằng tiền mặt. Mẹ chồng tương lai đặc biệt quý mến tôi, còn chủ động đề nghị ghi tên tôi vào sổ đỏ. Cuối cùng, số tiền sính lễ được chốt ở mức 688.000 tệ.
Bố mẹ tôi từ nhỏ đã rất thương tôi. Dù trong nhà còn có một anh trai nhưng họ chưa bao giờ phân biệt đối xử. Anh trai có gì, tôi cũng có nấy.
Anh trai tôi lớn hơn tôi bảy tuổi. Khi anh kết hôn, giá nhà đất vẫn chưa tăng chóng mặt như bây giờ. Khi đó, bố mẹ đã mua liền hai căn hộ, chia cho tôi và anh mỗi người một căn.
Vậy nên, của hồi môn của tôi chính là căn nhà đó. Dù diện tích nhỏ hơn căn hộ mà bạn trai mới mua, nhưng giá trị thị trường cũng khoảng 3 triệu tệ.
Còn về tiền sính lễ, bố mẹ tôi bảo họ không lấy. Toàn bộ số tiền này tôi có thể mang về làm quỹ riêng của vợ chồng tôi, để phòng khi mới kết hôn có nhiều khoản cần chi tiêu hoặc để dành cho tương lai.
Chỉ đến khi cả hai bên gia đình vui vẻ bước ra khỏi nhà hàng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, trước khi gặp mặt, tôi cũng khá lo lắng. Lên mạng đọc được quá nhiều câu chuyện hai bên gia đình bất đồng quan điểm về sính lễ và của hồi môn, cuối cùng tan vỡ hết. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ và tự nhiên đến vậy.
2
Tôi không ngờ rằng người đầu tiên đứng ra phản đối đám cưới của tôi và Trần Kỳ lại là chị dâu – Thời Hiểu Hi.
Khi biết bố mẹ tôi muốn tặng tôi một căn nhà làm của hồi môn, chị ấy lập tức lao đến nhà bố mẹ, gần như phát điên, chỉ thẳng mặt họ mà mắng xối xả.
Mẹ tôi vội vàng xoa dịu: “Hiểu Hi, con bớt giận trước đã. Khi bố mẹ mua hai căn nhà này, đã thống nhất ngay từ đầu: một căn cho La Thành làm nhà cưới, một căn để sau này làm của hồi môn cho Vũ Tư. Chuyện này con và La Thành cũng biết mà. Hơn nữa, con trai hay con gái thì bố mẹ đều thương như nhau, đây là nguyên tắc của nhà họ La.”
Nhưng những lời này không những không làm dịu đi cơn giận của chị dâu, mà còn khiến chị ấy hét lên giận dữ hơn: “Con gái có thể so với con trai được sao? Mẹ bị điên rồi à? Mẹ quên là mẹ còn có một đứa cháu trai lớn thế này à? Sau này thằng bé mua nhà, mẹ mặc kệ luôn chắc? Những cô gái khác trước khi lấy chồng còn phải giúp đỡ anh trai hoặc em trai mua nhà, còn nó thì sao?”
“Nó đi học đại học, rồi học thạc sĩ, chẳng giúp đỡ gì cho anh trai nó cả, con đã nhịn rồi! Giờ ngay cả nhà nó cũng muốn giành với chúng con, thế này có hợp lý không?”
Lúc này, bố tôi – người nãy giờ im lặng – cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Hiểu Hi, con nói thế có hơi quá rồi đấy.”
Nhưng chị dâu không chút do dự, ném thẳng một câu tối hậu thư: “Bố mẹ, đừng trách con tuyệt tình. Nếu hai người thực sự quyết định tặng nhà cho La Vũ Tư, thì ngày mai con sẽ ly hôn với La Thành. Hai người tự quyết đi!”
Dứt lời, chị ấy bế thằng bé năm tuổi lên, đùng đùng mở cửa rời đi.
Mẹ tôi vốn bảo tôi cứ ở yên trong phòng, đừng quan tâm đến chuyện này. Nhưng chị ta đã gần như chỉ thẳng mặt bố mẹ tôi mà mắng, sao tôi có thể nhịn được?
Tôi lập tức mở cửa lao ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại bố tôi đang lặng lẽ hút thuốc, mẹ tôi ngồi ở một góc sofa, cúi mắt im lặng.
Không khí nặng nề đến mức nghẹt thở.
3
Bố mẹ tôi vốn là những người hiền lành, đặc biệt từ sau khi Thời Hiểu Hi sinh con, cả nhà lại càng nhường nhịn chị ấy hơn. Mọi người đều lo chị sẽ bị trầm cảm sau sinh, nên chẳng ai muốn làm chị phật ý.
Thế nhưng, chị ta ngày càng ngang ngược, đến tối nay thì hoàn toàn bùng nổ chỉ vì chuyện của hồi môn của tôi.
Nhớ lại lúc mới cưới về, chị ấy không hề có thái độ như bây giờ, trông rất hiểu chuyện và biết điều.
Thời Hiểu Hi xuất thân từ một gia đình nghèo ở vùng quê, dưới chị ấy còn một cậu em trai.
Gia đình tôi tuy không phải quá giàu có, nhưng cũng thuộc diện khá giả trong thành phố, có ba căn nhà, bố mẹ đã nghỉ hưu với mức lương ổn định, không phải lo lắng về tài chính.
Ngày chị ấy kết hôn với anh trai tôi, của hồi môn chỉ có vài chiếc chăn bông. Bố mẹ tôi đã đưa cho nhà chị ấy 588.000 tệ tiền sính lễ, nghe nói chị ấy mang toàn bộ về quê, giúp em trai mua nhà trong thị trấn và cưới vợ.
Nhưng gia đình tôi không phải kiểu người hẹp hòi, tiền sính lễ được chia thế nào là chuyện riêng của chị ấy, chẳng ai trong nhà bàn ra tán vào.
Thế mà bây giờ, chị ta lại coi sự nhẫn nhịn và tôn trọng của cả nhà như một cái cớ để ngang ngược. Ngay cả chuyện bố mẹ tôi cho tôi của hồi môn cũng muốn nhúng tay vào, như thế có quá đáng không?
Nghĩ đến đây, tôi tức đến mức không chịu nổi.
Bố tôi hút xong điếu thuốc, dập tắt đầu lọc rồi quay sang vỗ vai tôi, nhẹ giọng an ủi: "Con gái, chuyện này con đừng bận tâm. Để bố nói chuyện lại với anh trai con. Con cứ lo chuẩn bị đám cưới với Trần Kỳ cho thật tốt là được."
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận