Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Mất rồi không thể lấy lại

Chương 4

Ngày cập nhật : 08-03-2025

10 Trước tòa cao ốc đông người qua lại, giọng nói lạc lõng của Sở Hàn ngay lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh. Phó Duẫn lập tức kéo tôi ra phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Hàn. "Hạ Tri Tri, trước là đàn ông ngoại quốc, giờ lại đổi sang đàn ông châu Á. "Cô đúng là vì diễn trò mà chẳng từ thủ đoạn nào. "Được thôi, tôi thua rồi." Sở Hàn sải bước về phía tôi, đưa tay kéo tôi đi, giống như bao lần trước đây. Nhưng chỉ có anh ta biết rõ, từng bước tiến về phía tôi hôm nay lại khó khăn đến nhường nào. Bàn tay đưa ra… cũng đang run rẩy. Đúng như lời anh ta từng nói: "Hạ Tri Tri, tôi biết dáng vẻ khi em yêu một người, cũng biết dáng vẻ khi em không còn yêu nữa." Tôi lùi về phía sau một bước. Phó Duẫn lập tức vung tay, gạt tay Sở Hàn ra. "Tổng giám đốc Sở, giữa nơi công cộng mà la lối thế này, không phải hành động của người có giáo dục." Sở Hàn cười lạnh: "Tổng giám đốc Phó, cướp vợ chưa cưới của người khác cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang." Sau đó, anh ta nhìn tôi, giọng nói mang theo sự ra lệnh: "Tri Tri, qua đây." Thực ra, Sở Hàn và Phó Duẫn đã từng giao đấu trên thương trường. Cả hai cạnh tranh để giành quyền sở hữu một mảnh đất, căng thẳng giằng co suốt nhiều ngày. Cuối cùng, Phó Duẫn với thực lực và tầm nhìn hơn hẳn đã giành chiến thắng. Nhưng trong lòng Phó Duẫn, anh ấy chẳng hề quan tâm đến mảnh đất đó. Anh ấy chỉ đơn thuần không muốn để Sở Hàn được như ý. Tuy nhiên, nếu Sở Hàn gặp khó khăn, Hạ Tri Tri sẽ đau lòng, thế nên anh ấy chỉ làm những chuyện khiến Sở Hàn đau đớn một chút, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục.  Tôi nhếch môi cười: "Sở Hàn, đầu óc anh bị kẹt cửa hay sao mà nghe không hiểu? "Tôi đã nói với anh rồi, thậm chí còn nói với cả đám bạn của anh, rằng chúng ta đã kết thúc." Tôi mỉm cười châm chọc: "Chúc mừng anh, tâm nguyện 'hoãn vô thời hạn' lễ đính hôn cuối cùng cũng thành hiện thực. "Giờ thì anh không cần viện cớ nữa rồi." Sở Hàn thoáng sững người, sắc mặt chợt tái nhợt: "Tri Tri..." Phó Duẫn thở phào nhẹ nhõm, khinh miệt nhìn Sở Hàn: "Tổng giám đốc Sở, theo đuổi bạn gái người khác không phải là một lựa chọn khôn ngoan." Anh ấy nắm lấy tay tôi, ngay trước mặt Sở Hàn, cố tình phô bày: "Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh đã buông tay. "Nếu không, có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả đời." Nhìn đôi bàn tay đang siết chặt trước mặt, trong lòng Sở Hàn như có lửa đốt. Hạ Tri Tri vốn là của anh ta. Chẳng qua họ chỉ cãi nhau một trận thôi mà. Trước đây, dù có giận dỗi thế nào, cô ấy cũng sẽ chủ động dỗ dành anh ta. Lần này anh ta đã đích thân tới đây rồi, vậy mà cô ấy lại ném cho anh ta thái độ lạnh nhạt như vậy. "Hạ Tri Tri, cơ hội chỉ có một lần. "Tôi có thể dỗ dành em, nhưng đừng được nước lấn tới." 11 Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa, kéo Phó Duẫn lên xe: "Tôi mệt rồi, mình đi thôi." Phó Duẫn dường như trở thành một người khác, khóe môi luôn mang theo ý cười. Không còn sự dè dặt, thận trọng như khi mới gặp. Còn tôi cũng không ngờ rằng, lần gặp lại này, Sở Hàn sẽ thật sự tìm đến tận đây. Không có những lời hỏi han khách sáo, cũng chẳng có sự nhẹ nhàng buông tay. Anh ta đứng đó, mắt đỏ hoe, nhìn theo chiếc xe ngày càng đi xa. Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra một sự thật. Lần này, Hạ Tri Tri thực sự đã thay đổi. Cô ấy không còn là người chỉ nhìn thấy mỗi anh ta, không còn là người chỉ cần anh ta ho một tiếng cũng lo lắng không thôi. Trước khi ra nước ngoài, Minh Trạch đã nhắc nhở anh ta: "Anh Sở, lần này… Tri Tri có vẻ không phải đang giận dỗi hay đùa giỡn đâu. "Hình như cô ấy nghiêm túc thật rồi." Sở Hàn uống cạn một ly rượu mạnh, cười lạnh: "Không thể nào, Tri Tri mãi mãi sẽ không thoát khỏi tôi được." Minh Trạch nhìn anh ta, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Nói thật, mấy lần trước anh đúng là quá đáng." "Tri Tri là con gái, tâm tư nhạy cảm, không phải không nhận ra anh thay đổi. "Nhưng vì yêu anh, cô ấy luôn bao dung." Minh Trạch nhìn anh ta, hỏi một câu mà đáng lẽ từ lâu anh ta phải tự hỏi mình: "Anh Sở, thật ra không phải cô ấy không thể rời xa anh. "Mà là anh không thể thiếu cô ấy." "Cuộc sống của anh, khắp nơi đều là bóng dáng của cô ấy. "Quần áo anh mặc là cô ấy mua, phối đồ cũng là cô ấy chọn. "Cô ấy bận rộn với công việc nhưng vẫn lo cho sức khỏe của anh, ngày nào cũng nấu canh cho anh uống." Anh ta hạ giọng, nhấn từng chữ một: "Anh có bao giờ thực sự để cô ấy trong lòng chưa? "Hay chỉ coi cô ấy là một món đồ tùy tiện gọi đến hay đuổi đi?" Sở Hàn sững sờ. Minh Trạch thở dài, vỗ vai anh ta rồi rời đi. Nhưng cho dù vậy, Sở Hàn vẫn tự tin rằng… Anh ta đã đích thân đến dỗ dành cô rồi, thế nên cô ấy nên hết giận mới phải. Cùng lắm thì, sau này anh ta quan tâm cô ấy hơn một chút. Nhưng anh ta lại quên mất rằng. Chẳng ai mãi mãi đứng đợi anh ta ở một chỗ.  Sở Hàn suy nghĩ, Hạ Tri Tri tức giận chẳng phải vì anh ta đã hủy hôn sao? Cô ấy rời đi là vì cảm thấy lời xin lỗi của anh ta chưa đủ thành ý. Vậy thì anh ta sẽ đồng ý cưới cô ấy. Minh Trạch đặt một địa điểm gần nơi làm việc của Hạ Tri Tri. Để tổ chức một màn cầu hôn. Cô ấy khao khát gả cho anh ta như vậy, lần này chắc chắn sẽ hài lòng. Anh ta cho người sắp xếp để dẫn cô ấy đến. Bóng bay hồng lơ lửng khắp nơi, lối đi trải đầy hoa hồng champagne, một người đàn ông điển trai đứng phía cuối, ôm một bó hoa lớn. Mọi người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ. "Lấy anh ấy đi!" "Đồng ý đi!" 12 Vừa nhìn thấy Sở Hàn, tôi lập tức quay người rời đi. Anh ta nhanh chóng bước lên, nắm lấy tay tôi: "Hạ Tri Tri, anh xin lỗi." Sở Hàn quỳ xuống trước mặt tôi: "Trước đây anh đã không để tâm đến cảm xúc của em, lần này anh sẽ bù đắp." Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, đầy chân thành. Thật nực cười. Tôi khẽ cười lạnh: "Sở Hàn, thì ra anh cũng không bận đến mức không thể dành chút thời gian thế này." "Vợ yêu, trước đây là anh sai, sau này anh nhất định sẽ dành thời gian bên em." Tôi lách sang một bên, tránh xa anh ta: "Nhưng bây giờ, nhìn anh quỳ trước mặt tôi chỉ khiến tôi buồn nôn." "Tri Tri..." Anh ta vừa định nói gì đó, Phó Duẫn đã lao đến, đấm thẳng vào mặt anh ta. "Tôi đã cảnh cáo anh đừng đến tìm cô ấy nữa." Sở Hàn mặt lạnh, túm lấy cổ áo Phó Duẫn: "Tổng giám đốc Phó, anh quản nhiều quá rồi đấy. Chuyện giữa tôi và vợ chưa cưới, không đến lượt anh can thiệp." "Sở Hàn, buông tay!" Sở Hàn sững sờ nhìn tôi: "Là anh ta ra tay trước. "Hạ Tri Tri, em thực sự muốn bảo vệ anh ta?" Tôi mất kiên nhẫn: "Nếu không bảo vệ anh ấy thì tôi phải bảo vệ anh chắc? "Anh ấy là cha của con tôi. Còn anh là gì của tôi? Một gã bạn trai cũ từng ngoại tình?" Cả hai người đàn ông trước mặt tôi đồng loạt sững sờ. Tôi nhìn thẳng vào Sở Hàn, tiếp tục nói: "Anh chưa từng nghe qua câu này sao?'Người yêu cũ tốt nhất nên giống như người đã chết.' "Nhất là loại như anh." Sở Hàn bật cười, ánh mắt tối sầm: "Hạ Tri Tri, em có thể vì bảo vệ anh ta mà nói ra những lời này sao?" "Người em nên quan tâm là anh! "Em nghĩ anh ta thật sự yêu em sao? "Anh ta có biết quá khứ của em không? Biết em đã vì anh mà giặt quần áo, nấu cơm? Biết em từng mỗi đêm..." Chát! Tôi tát thẳng vào mặt anh ta. Giận đến mức cả người run rẩy. "Sở Hàn, tôi hối hận vì đã từng quen anh." Phó Duẫn kéo tôi vào lòng, lạnh lùng nhìn Sở Hàn: "Điều duy nhất tôi hối hận chính là không tìm thấy cô ấy sớm hơn, không cướp cô ấy khỏi tay anh sớm hơn." Tôi hít sâu, ổn định cảm xúc, rồi đẩy Phó Duẫn ra. "Sở Hàn, tôi nói anh ghê tởm, là thật sự ghê tởm." Tôi lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm cũ. "Ai mà biết được, lúc đó thấy cô ta xinh đẹp, là một cô gái rực rỡ. "Nhưng bây giờ chán rồi, ngủ một lần cũng thấy phát ngán." Bàn tay Sở Hàn run lên, gương mặt trắng bệch: "Tri Tri, anh có thể giải thích..." Tôi tiếp tục mở đoạn video giám sát đêm hôm đó trong phòng tân hôn. Sở Hàn lảo đảo lùi về sau, mặt không còn chút máu. "Sở Hàn, tổng giám đốc Sở, anh có cần xem tiếp không?" Anh ta định giật điện thoại của tôi, nhưng Phó Duẫn đã chặn lại, đấm anh ta thêm một cú. "Cặn bã." Tôi cười lạnh, nhìn anh ta lần cuối: "Anh khiến tôi ghê tởm. "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." "Và nhớ rõ, tiền trong thẻ của anh, tôi chưa từng động đến dù chỉ một xu." "Đừng lúc nào cũng làm ra vẻ bố thí. "Tôi không phải con chim hoàng yến mà anh nuôi trong lồng."
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815