Warning: Undefined array key "chapter_count" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 79
Thiên Kim Thất Lạc Trở Về

Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Thiên Kim Thất Lạc Trở Về

Chương 4

Ngày cập nhật : 27-04-2025

7 Những người đắc tội với thành viên Hội học sinh sẽ bị gọi là "con chó nhỏ", mà "con chó nhỏ" thì sẽ trở thành món đồ chơi của cả trường, bị bắt nạt cho đến khi không chịu nổi mà phải chuyển trường. Ngoài hai vị phụ huynh, tất cả những người có mặt đều hiểu rõ điều này có nghĩa gì, nhưng không một ai dám mở miệng trả lời. Ôn Nghiễn Phong và Thẩm Tịch kinh ngạc nhìn về phía Ôn Dật Huyên. Cô ta hoảng loạn lắc đầu, nhưng có đoạn ghi âm làm bằng chứng, cô ta hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào. Diệp Thì Nga sững sờ hỏi: “Tiểu Huyên, sao con lại có thể nói Tiểu Thu như vậy?” “Tình thân đúng là một thứ kỳ diệu thật. Ba mẹ ruột của cô gọi tôi là chó, giờ đến lượt cô cũng gọi tôi là chó. Quả nhiên là giống nhau.” Tôi cười nhạt. Diệp Thì Nga và Ôn Nghiễn Phong nghe xong thì có chút áy náy, nhưng lại cho rằng chuyện trong nhà không nên để người ngoài biết, lập tức lên tiếng muốn ngăn tôi nói tiếp. “Tiểu Thu, có gì thì về nhà nói.” “Lúc nãy giữa bao nhiêu người các người mắng tôi, thì không thấy có gì sai. Đến khi nói đến chuyện không tốt của Ôn Dật Huyên thì lại muốn tôi ngậm miệng? Đúng là mẹ tốt, anh trai tốt của cô ta mà.” Tôi nói đầy châm chọc. Nghe tôi nói vậy, mặt Diệp Thì Nga trắng bệch, vội giải thích: “Trong lòng mẹ, hai đứa đều là con gái của mẹ.” Tôi bật cười, tiếp tục nói: “Trước khi vào trường này, tôi có lên diễn đàn của trường xem thử. Ôn Dật Huyên được gọi là ‘nữ hoàng’. Sau khi cô ta nói tôi là con chó nhỏ, mọi người liền hào hứng bàn nhau cách hành hạ tôi để lấy lòng cô ta.” Tôi giơ điện thoại, cho họ xem ảnh chụp màn hình. “Có cần tôi lập nhóm chia sẻ cho mọi người không?” Không ai trả lời. “Không cần hả? Vậy thôi vậy.” “Học sinh ở ngôi trường này làm việc rất nhanh. Khi giáo viên chủ nhiệm dẫn tôi vào lớp, chỗ ngồi được chuẩn bị cho tôi đã bị đổ đầy sữa chua, đồ uống, sách giáo khoa thì bị xé nát.” “Nhưng giáo viên ở đây cũng rất nhanh nhẹn. Tôi nhờ cô ấy trích xuất camera, chỉ sau tiết 2 là tôi đã có đoạn ghi hình.” Tôi bật đoạn video cho tất cả cùng xem. “Các người không muốn lập nhóm thật sao? Nhìn thế này chắc không rõ lắm đâu.” Trên mặt các thành viên Hội học sinh đều hiện rõ vẻ không thể tin nổi – họ từng bắt nạt rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu gặp phải người như tôi, chuẩn bị đầy đủ bằng chứng đến vậy. “Ôn Dật Huyên ngồi ngay sau lưng tôi, vừa xem người khác xé sách của tôi vừa cười. Nhà họ Ôn đúng là tốn tiền nuôi một con sói mắt trắng.” Tôi nhìn vào video, tiếp tục nói: “Để bảo vệ mình, tôi đã công khai thân phận con ruột của nhà họ Ôn. Cô ta không hài lòng, nói với tôi rằng sẽ cho tôi biết ai mới là con gái duy nhất của nhà họ Ôn, rồi bỏ lớp giữa chừng. Giờ nghĩ lại, chắc lúc đó là đi tìm Thẩm Tịch.” Nhắc đến Thẩm Tịch, khóe môi tôi cong lên chế nhạo, bật đoạn ghi âm: “Cậu nói ai tìm tôi?” “Thẩm Tịch tìm cậu, mau tới phòng Hội học sinh đi, đến trễ là anh ấy giận đó.” Mọi người đều choáng váng. “Cái này mà cũng ghi âm luôn á!” Tôi chỉ nhướn mày, không nói gì – tôi sống đến giờ, chưa từng đánh trận nào mà không chuẩn bị trước. Toàn bộ lời đe dọa và cảnh cáo từ Thẩm Tịch đều được ghi âm lại. Mẹ Thẩm là người thông minh, nghe đoạn đó là hiểu ngay Ôn Dật Huyên đang kích động con trai mình ra mặt thay cô ta. Ôn Dật Huyên bị lật hết bài, chỉ còn cách bật khóc thừa nhận: “Xin lỗi… em… em chỉ là vì quá sợ! Em sợ mọi người biết em không phải con ruột sẽ coi thường em. Chị vừa trở về liền lấy mất phòng của em, em sợ chị sẽ cướp hết mọi thứ của em, rồi đuổi em ra khỏi nhà.” “Em thật sự rất sợ…” Cô ta khóc như không còn gì để mất. Từ nhỏ được cưng chiều, chưa từng bị uất ức, chỉ mấy ngày gần đây thôi mà nước mắt đã cạn hết cả đời người. Diệp Thì Nga và Ôn Nghiễn Phong lại mềm lòng. Ôn Nghiễn Phong nói với tôi: “Mọi chuyện anh đều hiểu rồi, Tiểu Thu, là em chịu ấm ức.” “Được rồi Tiểu Thu, đừng nói nữa, mẹ đưa con đi bệnh viện khám mặt.” Tôi bật cười, ngay trước mặt họ bấm gọi cảnh sát. Ôn Nghiễn Phong lập tức xông tới định giật điện thoại, tôi không do dự, tát thẳng vào mặt anh ta. Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của anh ta, tôi đọc địa chỉ rõ ràng cho cảnh sát. Cúp máy xong, tôi nhìn anh ta, giọng lạnh như băng: “Chuyện này chưa xong đâu!” Tôi lại quay sang Thẩm Tịch, giọng lớn hơn: “Anh nói tôi ra tay với Ôn Dật Huyên nên mới đánh tôi? Vậy anh nói thử xem, tôi đã làm gì cô ta? Tôi đấm cô ta à, hay đá cô ta?” Thái độ tôi gay gắt, khiến đến cả Thẩm Tịch cũng nhất thời cứng họng. “Không nói à? Vậy để tôi nói. Cô ta đến kéo tay tôi, tôi chỉ hất tay ra, vậy mà cũng gọi là động tay?” Tôi chỉ vào gò má bị đánh, kích động nói: “Đây mới gọi là động tay này!” “Tôi bị đánh đến mức này, vậy mà người thân của tôi chỉ biết bảo tôi nhịn nhục!” “Các người không cho tôi công bằng, cảnh sát sẽ cho!” “Nửa đời trước của tôi toàn là bị bắt nạt. Tôi chịu đủ rồi! Giờ tôi có ba, tôi là con ruột của nhà họ Ôn. Đừng hòng bắt nạt tôi nữa!” Câu cuối cùng, gần như tôi hét lên. Hét xong, nước mắt tôi ào ào tuôn ra, tôi cứng đầu lau đi bằng tay áo. Tưởng mình đã buông bỏ mọi thứ, nhưng hóa ra vẫn còn những điều chưa thể nguôi ngoai. Trong sảnh, ai nấy đều bị tôi làm cho sợ đến im bặt, yên lặng đến mức đáng sợ. Diệp Thì Nga vừa khóc vừa định kéo tay tôi, tôi lạnh mặt hất ra. Ôn Nghiễn Phong nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Tôi đã báo cảnh sát, mẹ Thẩm không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc, vội vàng lên tiếng dàn hòa thay con trai. “Dì à, cảm ơn dì.” Tôi đột ngột lên tiếng khiến bà giật mình: “Sao con lại cảm ơn dì?” “Vì dì là người duy nhất hỏi bác sĩ về tình trạng vết thương của con. Con thật sự cảm ơn vì sự quan tâm đó.” Mắt tôi đỏ lên, nước mắt lại chực trào. Dù trong lòng có khó chịu vì chuyện tôi báo cảnh sát, nhưng trước dáng vẻ đáng thương của tôi, mẹ Thẩm cũng không khỏi mềm lòng. “Con cảm ơn dì, nhưng Thẩm Tịch đã đủ tuổi trưởng thành, anh ta phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.” Tôi không thể đắc tội mẹ Thẩm lúc này, nếu nói thêm e rằng phản tác dụng. Tôi ngẩng đầu, ép nước mắt trở lại, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Ôn Nghiễn Phong đuổi theo, kéo tay tôi lại trước thang máy, giọng bất lực: “Em nhất định phải làm lớn chuyện thế này sao?” “Chuyện này đúng là lỗi của Tiểu Huyên, do em ấy không có cảm giác an toàn. Em ấy sợ em sẽ đuổi em ấy ra khỏi nhà, nên mới muốn ra oai trước.” “Về nhà anh sẽ bảo em ấy cho em một lời xin lỗi.” Tôi hất tay anh ta ra, vẻ mặt ghét bỏ, còn phủi phủi chỗ anh ta vừa chạm vào như thể dính bẩn. “Đừng giả vờ nữa Ôn Nghiễn Phong. Anh học ở trường này, chẳng lẽ không biết ‘con chó nhỏ’ có nghĩa là gì?” Câu hỏi khiến anh ta nghẹn lời. “Bắt đầu từ hôm qua, em đã luôn trách anh và mẹ à?” Tôi lắc đầu: “Không. Tôi đã nói rồi mà, huyết thống là thứ rất kỳ lạ. Tôi và anh là cùng một loại người.” “Nếu ngày xưa người bị tráo là anh, thì khi anh được nhận lại, tôi cũng sẽ bảo vệ người anh trai giả của mình như vậy.” Tôi bước vào thang máy, ấn nút đóng cửa. Ôn Nghiễn Phong định bước vào tiếp tục nói chuyện. “Tôi khuyên anh đừng dây dưa nữa, nếu không tôi có thể sẽ không kiềm chế được cái miệng mình đâu. Thiên kim nhà giàu bị bắt nạt ở trường, thái tử gia nhà họ Thẩm ra mặt bênh vực con gái nuôi – bất kỳ cái nào cũng đủ để gây bão tin tức đấy.” Nghe đến đây, anh ta rút chân lại. Thang máy đóng lại đúng như mong muốn của tôi. Anh trai ngốc, tôi thừa biết Ôn Dật Huyên muốn cho tôi một bài học. Bởi vì, mục tiêu của tôi… cũng giống như cô ta thôi. 8 Tất cả người ở tầng trên đều bị cảnh sát đưa đi. Những đứa trẻ được nuôi dạy nghiêm khắc để trở thành người thừa kế, đây là lần đầu tiên phải bước chân vào đồn cảnh sát. Kết quả giám định thương tích của tôi là thương tích nhẹ, cảnh sát nói với mẹ Thẩm: “Phải xin lỗi đàng hoàng, cố gắng hòa giải. Nếu cô gái kia không chịu tha thứ, con trai bà sẽ bị tạm giữ.” Nghe đến “tạm giữ”, Ôn Dật Huyên còn không vui hơn cả mẹ Thẩm. “Anh Thẩm cũng bị thương mà!” Cô ta muốn để Thẩm Tịch cũng đi giám định thương tích, nhưng thương tích của anh ta lại ở nơi quá kín, Thẩm Tịch lắc đầu từ chối, chỉ trầm mặt nhìn tôi chằm chằm. Mẹ Ôn kéo anh ta đến trước mặt tôi để xin lỗi, Thẩm Tịch mím môi, không muốn cúi đầu. Diệp Thì Nga và Ôn Nghiễn Phong cũng ở bên cạnh nói đỡ cho Thẩm Tịch. Bề ngoài, nhà họ Ôn và Thẩm vẫn giữ quan hệ tốt, không ai muốn làm căng. Tôi ngồi im trên ghế phòng hòa giải, mặt lạnh, ai nói gì cũng không gật đầu. Cho đến khi chuyện kinh động đến người đứng đầu hai nhà. Ôn Hữu An đến, giữa hai hàng lông mày mang theo sự giận dữ. Trong mắt ông, tôi sống chết không chịu nhượng bộ như thế là quá cố chấp. Vậy mà gương mặt tôi lạnh băng suốt cả buổi, đến lúc nhìn thấy ông, bỗng chốc tan rã. Tôi nhào vào lòng ông, khóc tấm tức, khiến lời định trách mắng của ông nghẹn lại trong cổ. “Ba ơi, cuối cùng ba cũng tới rồi, họ ai cũng bắt nạt con.” Sự thay đổi thái độ quá nhanh khiến Diệp Thì Nga và Ôn Nghiễn Phong bên cạnh trông rất lúng túng. Tôi vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện cho Ôn Hữu An nghe, ngẩng mặt đầy vẻ tin tưởng nhìn ông: “Trước đây con luôn bị bắt nạt, giờ con có ba rồi, ba sẽ bảo vệ con, đúng không?” Thái độ mềm mỏng của tôi khiến ông thấy dễ chịu, Ôn Hữu An dịu giọng vỗ về: “Tiểu Thu bị ấm ức rồi. Ba nhất định sẽ đứng về phía con.” Phía bên kia, bố Thẩm đang trách mắng Thẩm Tịch, mặt anh ta đầy bực bội, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy chán ghét và oán hận – có lẽ đây là lần mất mặt lớn nhất đời thái tử nhà họ Thẩm. Tôi giả vờ bị ánh mắt đó làm sợ, sụt sịt nói: “Ánh mắt anh ta đáng sợ quá… về trường nhất định sẽ lại đánh con!” Bố Thẩm giận dữ đến mức suýt bùng nổ, đá cho anh ta một phát, ép anh ta xin lỗi tôi. Thẩm Tịch vẫn không chịu cúi đầu. Thấy vậy, mẹ Thẩm vội vàng chen vào giữa, ngăn ông: “Nó bướng thế, ông đá nó cũng chẳng giải quyết được gì.” Cảnh sát đề nghị chia hai bên ra nói chuyện riêng để dễ hòa giải. Mẹ Thẩm đưa Thẩm Tịch ra ngoài, cảnh sát cũng gọi những người khác ra. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại tôi và Ôn Hữu An. Tôi biết Ôn Hữu An sẽ không vì tôi mà trở mặt với nhà họ Thẩm, nên sau một hồi khóc lóc, tôi mạnh mẽ lau nước mắt, khẽ vén tóc sang một bên để lộ nửa khuôn mặt sưng đỏ, chủ động mở lời: “Ba à, trên thế giới này chỉ có ba thật lòng thương con. Con không muốn làm khó ba đâu.” “Con đồng ý ký giấy hòa giải.” Đứa con gái sắc sảo với ai cũng đối đầu, nhưng lại sẵn sàng nhẫn nhịn vì ba mình – điều đó khiến Ôn Hữu An vô cùng xúc động. “Tiểu Thu ngoan quá.” Tôi khẽ nhắc ông: “Nhưng ba ơi, nếu không răn đe anh ta một trận, về trường anh ta sẽ tiếp tục bắt nạt con mất.” Ánh mắt Ôn Hữu An lóe sáng: “Yên tâm, ba sẽ nói với chú Thẩm, bắt cậu ta phải chịu phạt, sau này không dám đụng tới con nữa.” Chỉ một ám chỉ nhỏ của tôi, ông đã hiểu ý ngay. Ông ra ngoài nói chuyện với bố Thẩm một lúc lâu, quay về với vẻ mặt thư thái – hẳn là nhận được lợi ích nào đó khiến ông rất hài lòng. Bố Thẩm chắc chắn sẽ trút giận lên đầu Thẩm Tịch sau khi về nhà. Về đến nhà, Ôn Hữu An cẩn thận xem xét hết tất cả chứng cứ tôi đưa cảnh sát. Ôn Dật Huyên lo lắng, cứ siết chặt hai tay, trong mắt đầy nước. Hiểu rõ mọi chuyện, Ôn Hữu An nổi giận, quát mắng cô ta một trận, cắt thẻ tín dụng của cô ta, bắt cô ta phải xin lỗi tôi. Đứa con gái ông từng cưng chiều như bảo bối, dù thất vọng, ông vẫn chưa nỡ từ bỏ. Tôi lạnh lùng không nhận lời xin lỗi. “Tôi không muốn ba khó xử, nên chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng cô cướp đi thân phận của tôi mới có được cuộc sống hiện tại, cả nhà tôi đều là ân nhân của cô. Mong cô đừng tiếp tục là kẻ vô ơn nữa.” Ôn Dật Huyên nghe vậy mặt đầy xấu hổ, nước mắt rơi lã chã. Ôn Nghiễn Phong không nhịn được nói: “Tiểu Huyên đã xin lỗi rồi, sao em lại nói nặng lời vậy?” Tôi bật cười nhạt: “Nặng lời? Người nói nặng lời là anh chứ không phải tôi. Hội học sinh dám làm nhục tôi, không phải do anh mở đường cho họ sao?” Anh ta nghẹn họng, không phản bác được. Tôi không muốn dây dưa thêm, lấy cớ mệt để về phòng nghỉ ngơi. Tối đến, chính Ôn Dật Huyên đến gõ cửa gọi tôi ăn cơm. Vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta như chứa độc. “Ngay khi bước chân vào trường cô đã bắt đầu ghi âm, là cố tình gài bẫy tôi. Đồ đàn bà độc ác, tất cả đều do cô tính toán!” Tôi không đáp, chỉ cười. Rồi đột ngột thò tay vào túi áo cô ta, lôi ra điện thoại – đúng như tôi đoán, đang ghi âm. Tôi nhấn dừng ghi âm, cười dựa vào khung cửa: “Đồ ngu.” Tôi ném điện thoại trả lại cho cô ta. “Đã biết tôi là hạng người nào, thì sau này câm miệng, đừng có giở trò ngu ngốc trước mặt tôi nữa.” “Cô…” Cô ta trừng mắt nhìn tôi, đầy căm hận. Tôi cười xong, lạnh lùng đóng sầm cửa, lúc đi ngang qua còn thì thầm: “Một đứa làm thiên kim hơn mười năm, vậy mà muốn đối phó tôi lại phải dựa vào đàn ông. Cô đúng là vô dụng.” Không quan tâm cô ta có biểu cảm gì phía sau, tôi vui vẻ xuống lầu. Trên bàn ăn, Ôn Dật Huyên ăn uống đầy dè dặt, gắp món gì cũng phải nhìn sắc mặt tôi, khiến Diệp Thì Nga và Ôn Nghiễn Phong đau lòng không thôi. Ngay cả Ôn Hữu An cũng không đành lòng, chủ động gắp thức ăn cho cô ta: “Nhà mình cả, thích ăn gì thì ăn.” Ôn Dật Huyên cảm động gật đầu. Cô ta vừa định nói gì, thì tôi thản nhiên lên tiếng cắt ngang: “Ba ơi, con muốn vào Hội học sinh.” Nghe vậy, ánh mắt Ôn Dật Huyên biến đổi, tay siết chặt đũa đến trắng bệch. “Được, ba sẽ sắp xếp cho con.” Nhà họ Ôn mỗi năm đều tài trợ cho trường rất nhiều, vào Hội học sinh chỉ là chuyện một câu nói. Tôi và Ôn Dật Huyên đều trở thành Phó Hội trưởng, khác biệt là – cô ta là cam tâm làm phó, còn tôi là tạm thời vì kinh nghiệm chưa đủ để thay thế Thẩm Tịch. Trường quý tộc là một xã hội thu nhỏ. Trước kia có người định hành hạ tôi để lấy lòng Ôn Dật Huyên, giờ biết tôi là con ruột nhà họ Ôn thì lập tức quay sang nịnh bợ tôi. Tôi không để bụng, thu nhận không ít người theo phe mình, nhanh chóng tạo dựng thế lực riêng trong trường. Không để việc học sa sút, tôi cật lực học tiếng Anh, thuê huấn luyện viên riêng từng là tuyển thủ nổi tiếng dạy golf và tennis. Mỗi ngày bận rộn đến mức không còn thời gian nghĩ ngợi. Gần đây, Diệp Thì Nga luôn cố tiếp cận tôi, nhưng Ôn Dật Huyên cứ bám dính lấy bà, còn không ngừng đâm chọt, khiến bà lần nào cũng bị dắt mũi. Lâu dần tôi cảm thấy phiền, đến lời bà nói tôi cũng lười nghe. Ôn Nghiễn Phong kiêu ngạo, không dễ cúi đầu, thỉnh thoảng hỏi tôi vài câu xã giao, tôi đáp lại lạnh nhạt, không muốn nói nhiều. Từ sau khi bị tôi lật mặt, Ôn Dật Huyên tỏ ra ngoan ngoãn bất thường, dùng hết sức lực lấy lòng người nhà, luôn tìm cớ khoe mình được yêu thương ra sao. Nhiều người thấy bất bình thay tôi, tôi chẳng hề phản ứng. Ôn Dật Huyên lớn lên trong tình thương nhà họ Ôn suốt bao năm, tình cảm đó tôi không thể thay thế. Họ dù có áy náy với tôi, nhưng tình cảm vẫn sẽ thiên về cô ta. Dây dưa với cô ta mỗi ngày chỉ phí công vô ích. Sự hối lỗi và nhượng bộ của họ, tôi phải khiến họ dốc đúng chỗ.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815