Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Con trai vô ơn bị tôi sau khi trọng sinh vả mặt

Chương 4

Ngày cập nhật : 02-05-2025

7 Bà ta nước mắt ròng ròng, hai tay nắm chặt lấy áo tôi, giọng nghẹn ngào cầu xin: “Y Lan à, bao năm qua, mẹ luôn coi con như con ruột. Chỉ là tính mẹ ăn nói vụng về, miệng thì cứng mà lòng thì mềm, nên con mới không thấy được lòng mẹ.” “Thật ra trong lòng mẹ, con còn giống con mẹ hơn cả Tiền Cẩm Phong. Vì vậy mẹ mới chiều chuộng Đông Đông, vì nó là máu mủ từ người con sinh ra, mẹ thương nó cũng là thương con.” “Con nghiêm khắc với nó, mẹ chỉ muốn bù lại một chút, đối xử tốt với nó hơn, thế nên mới có xung đột với con. Nhưng mẹ thật lòng chỉ muốn tốt cho con, tốt cho cái nhà này.” “Mẹ biết con chịu nhiều ấm ức, mẹ quỳ xuống xin lỗi con, con đừng giận nữa, đưa vé lại cho Đông Đông nhé.” Tiền Cẩm Phong ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng đó, rồi lập tức định kéo mẹ mình dậy. "Mẹ, mẹ đứng dậy đi! Cô ta là cái thứ gì mà đáng để mẹ phải quỳ xuống?" “Cút ngay, đồ bất hiếu!” Mẹ chồng trước mặt tôi, giơ tay tát hắn một cái. Diễn xuất này… tôi thật sự muốn vỗ tay cho bà ta. Biết cúi biết ngẩng, quả nhiên là người có học, chơi trò tâm lý rất giỏi. Bà ta biết tôi mềm lòng, dù có giận đến mấy, chỉ cần tỏ vẻ đáng thương là có thể dỗ ngọt được. Ngày xưa tôi nổi cáu, bà ta mua cho tôi một hộp kẹo, hôm sau liền sai tôi làm bảo mẫu miễn phí cho con trai bà ta. Tôi nhàn nhạt đáp: “Bao nhiêu lần rồi, các người luôn nói cách tôi dạy con là sai. Tôi bắt con làm bài tập, các người lén xé hết; tôi cấm nó ăn đồ vặt, thì các người giấu tôi mua cả thùng bánh kẹo; tôi bảo nó bớt chơi game, thì lén mua điện thoại cho nó chơi thâu đêm.” “Sau đó, mắt nó viêm vì thức đêm, các người lại đổ tại tôi là người mẹ vô trách nhiệm, không biết chăm con. Nực cười hơn là, nó tin. Ghét tôi đến mức nghiến răng, cố tình bôi bẩn vào mắt tôi cho tôi cũng bị viêm.” “Tôi nuôi một con mèo, lúc tôi bệnh nó còn biết tha hạt mè về cho tôi. Còn đứa con tôi nuôi, chỉ biết hỏi ‘Sao bà còn chưa chết?’” Những lời như vậy, tôi chưa từng nói trước mặt họ. Hai người nhìn nhau, biết tôi lần này không phải giận bốc đồng. Rõ ràng là hoảng hốt. Mẹ chồng lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Nhưng… dù gì nó cũng là máu mủ con mà!” Tôi bật cười lạnh lẽo: “Máu mủ mà đã thối rữa, không vứt đi chẳng khác nào tự kết liễu mình!” Tiền Cẩm Phong lại ném ra câu cũ rích: “Nhớ kỹ những gì cô nói hôm nay đi! Sau này, tôi sẽ thật sự không cho cô gặp con nữa!” Ánh mắt hắn đầy căng thẳng, nhìn tôi chăm chăm, như chờ mong tôi sẽ đổi ý. Tôi bật cười khẽ: “Vậy thì tốt quá! Mong anh giữ lời, đừng dắt nó đến cầu xin tôi đấy.” Hắn trừng mắt: “La Y Lan, đừng tưởng tôi không lo được cái vé đó! Chẳng qua là tôi lười thôi!” Tôi giơ tay ra hiệu “tùy”, chẳng buồn nói thêm, mở cửa bước đi. Tiền Đông Đông quay phắt đầu lại, mặt đầy vẻ chờ mong tôi sẽ xin lỗi. Nhưng khi thấy tôi đi thẳng qua người nó, mặt nó lập tức vặn vẹo vì tức tối, mồm tuôn ra những lời chửi rủa độc địa. Tôi chẳng giận, cũng chẳng buồn, không ngoái đầu lại, cứ thế về nhà, đóng cửa, đắp mặt nạ, xem phim, sống những ngày thong dong tự tại. Ba ngày sau, vào buổi tối, nhà đối diện vang lên trận cãi vã dữ dội. Tiếng rất lớn, đứng ở tầng một còn nghe rõ. Chẳng vì điều gì khác, chính là vì ba ngày qua, Tiền Cẩm Phong cắm đầu chạy vạy vẫn không kiếm được vé, lại mất toi ba vạn tệ. Nghe nói, danh sách cuối cùng đi Mỹ đã chốt. Tiền Đông Đông… mất cơ hội rồi. 8 Đây là lần đầu tiên trong đời, một yêu cầu của nó không được đáp ứng. Trước kia, mấy chuyện nhỏ có ông bà nội lo; chuyện lớn thì có tôi tất bật ngược xuôi. Lần này lại là cơ hội mà nó mong ngóng từ lâu, thế mà cuối cùng lại vuột mất. Cú sốc quá lớn khiến nó không thể chấp nhận nổi. Nó la hét om sòm, đập phá đồ đạc, còn gào lên đòi nhảy lầu, làm cả khu nhà bị đánh thức. Hàng xóm kéo nhau sang, cãi vã ầm ĩ cả một buổi. Cuối cùng, cửa nhà tôi bị cảnh sát gõ. “Cô là mẹ, con cô sụp đổ tinh thần như vậy, tại sao không đến xem ngay từ đầu?” Tiếng khóc rên rỉ thê lương của mẹ chồng vang lên. Một cách vô hình, bà ta khiến tôi trông như kẻ đàn bà vô tình bỏ chồng con. Tiền Cẩm Phong tựa vào khung cửa, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm. Ánh mắt đầy trách móc nhìn tôi: “Cảnh sát à, anh phải nói cho rõ với cô ta! Một người phụ nữ mà không lo ở nhà chăm con, chăm chồng, chỉ biết giở chứng, đòi ly dị…” Tôi không nói gì, chỉ mở bản ghi âm. Tiếng ước nguyện sinh nhật của con trai vang lên rõ ràng. Từng lời từng chữ của họ hôm sinh nhật ấy, bây giờ được phát ra hết. Từng câu nói như những cái tát vô hình, giáng thẳng vào mặt họ. Sắc mặt mẹ chồng sượng lại, quên cả khóc. Hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán: “Thì ra là vậy! Tôi cứ thắc mắc sao một người thương con như cô ấy lại đột nhiên bỏ nhà đi, thì ra cả nhà kia đều là lũ vô ơn! Nếu là tôi, tôi cũng bỏ đi!” “Đúng đó! Cả khu này ai chả biết Y Lan tận tụy vì gia đình, thằng nhỏ học giỏi đứng đầu lớp cũng nhờ cô ấy ngày đêm kèm cặp!” “Làm mẹ mà khổ thế, nuôi con tới nơi tới chốn, rốt cuộc lại bị ông bà nội phá ngang, chồng thì vô dụng, con thì bất hiếu, ai chịu nổi?” “Ly hôn rồi còn bày đặt đổ lỗi! Hôm đó tôi cũng nghe thấy họ cãi nhau rõ ràng, chính họ ép Y Lan ra đi, giờ lại quay sang bảo là cô ấy giận dỗi? Đúng là ăn nói kiểu gì cũng được!” “Giờ mới thấy bộ mặt thật của nhà đó. Thường ngày thì sai bảo Y Lan như người hầu, chê bai không ra gì. Giờ mất cô ấy rồi, sống không nổi, đáng đời!” Từng ánh mắt như những mũi dao khiến Tiền Cẩm Phong không còn chỗ mà giấu mặt. Không biết từ lúc nào, Tiền Đông Đông cũng biến mất. Có lẽ vì sĩ diện, trốn vào trong nhà rồi. Cuối cùng, cảnh sát hiểu rõ sự việc, không làm phiền tôi nữa. Đêm hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ Tiền Đông Đông.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815