Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Hãy vui hết mình khi còn có thể

Chương 2

Ngày cập nhật : 03-05-2025

Nhưng tôi... từ đầu đến cuối, không hề tỏ ra giận dữ. Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Không cần đâu, Phó thiếu gia. Váy cưới của tôi — là mẹ tôi, trước khi qua đời, đã tự tay làm cho tôi. Tôi không nghĩ anh có thể tìm được ai giỏi hơn mẹ tôi để thay thế." Rầm— Sau lưng tôi, Hứa Dật Thừa va mạnh vào bàn trang điểm. Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của anh ta. Môi anh ta run lên, mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời. Tôi không để ý đến anh ta, mà quay lại nói với Phó Khiêm Nhiên: "Vậy nên, hai lựa chọn của anh — tôi đều không chọn!" Tôi ôm bó hoa cưới, một mình bước lên lễ đường, trước mặt tôi, chỉ có cha mẹ của Phó Khiêm Nhiên đang đứng chờ. Bố mẹ tôi đã qua đời từ vài năm trước, trừ người anh trai vừa rồi đã hắt cả ly rượu lên mặt tôi trong hậu trường, thì trên đời này... tôi không còn một ai là máu mủ ruột thịt nữa rồi. Trước ánh mắt kinh ngạc của toàn bộ khách mời, tôi bình tĩnh nhận lấy micro từ tay MC. "Xin lỗi mọi người, vì đã xuất hiện với bộ dạng không mấy chỉnh tề như thế này. Tôi xin gửi lời xin lỗi trước." Phó Khiêm Nhiên lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bước lên sân khấu kéo tay tôi lại. "Hứa Tận Hoan, em định làm gì?" "Làm điều mà anh muốn tôi làm!" "Như mọi người thấy đó, vị hôn phu của tôi — anh Phó đây, đến cả quần áo cưới cũng chưa buồn thay..." "Anh ta nói lễ cưới này là do tôi tính toán mà có, vậy giờ hãy coi như là tôi không muốn toan tính nữa. Tôi xin chính thức tuyên bố — tôi và Phó Khiêm Nhiên hủy hôn! Từ nay về sau, ai cưới ai gả, không còn liên quan gì đến nhau nữa!" Nói dứt câu, tôi ném micro xuống, giật tay khỏi tay Phó Khiêm Nhiên, quay lưng rời khỏi lễ đường. Phía sau là khung cảnh hỗn loạn như nồi lẩu thập cẩm. Phía trước, là Hứa Dật Thừa — vẫn còn mặt mày tái nhợt, thần sắc bối rối. Anh ta định đưa tay giữ tôi lại, nhưng khi nhìn thấy vết rượu đỏ chói trên váy cưới, tay lại khựng lại giữa không trung. Tôi không dừng lại vì bất kỳ ai, ném bó hoa cưới còn lại trong tay sang một bên, lướt qua Hứa Dật Thừa mà đi thẳng. Ngoài cửa, Tống Từ đã giận dỗi đợi sẵn, lái xe tới trước mặt tôi. "Hoan Hoan! Lên xe mau!" Mãi đến khi ngồi vào xe, tôi mới nhận ra tay mình đang run. Trong gương chiếu hậu của xe, gương mặt tôi với lớp trang điểm hơi nhòe đã ướt đẫm nước mắt. Tống Từ rút hai tờ khăn giấy đưa cho tôi, miệng không ngừng mắng chửi Phó Khiêm Nhiên. "Rõ ràng hồi nhỏ là một người dễ thương như vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này chứ!" "Anh ta... anh ta từng thích cậu đến vậy! Đồ đàn ông tồi, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng!" Giọng cô ấy dần yếu đi, vì cô ấy thấy tôi úp mặt vào khăn giấy, thật lâu không nói một lời nào. "Hoan Hoan………………" "Tớ không sao đâu, Tiểu Từ, thật đấy... tớ chỉ là... nhớ mẹ quá thôi." Trong xe bỗng trở nên im lặng. Tôi tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ cứ liên tục thay đổi, chỉ cảm thấy——thời thế đã đổi thay. Thì ra, người ngốc nghếch cứ đứng mãi ở nơi cũ không chịu bước đi… chỉ có mình tôi. Thật ra, Hứa Dật Thừa và Phó Khiêm Nhiên hồi nhỏ đối xử với tôi rất tốt, thật sự rất tốt... Mẹ tôi là một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng toàn cầu. Bà từng nói, sẽ thiết kế cho tôi chiếc váy cưới đặc biệt nhất trên đời, để chính mắt nhìn thấy tôi khoác lên mình tình yêu và lời chúc phúc của mẹ, bước lên lễ đường với người tôi yêu. Năm đó, Phó Khiêm Nhiên vừa mới cùng tôi định hôn ước từ nhỏ. Anh ta đỏ mặt đến dắt tay tôi, rồi bị anh trai tôi mạnh mẽ chen vào đẩy ra: "Tránh ra tránh ra! Người ta nói là lớn lên mới cưới, đâu phải bây giờ!" Người lớn xung quanh đều bật cười vui vẻ, còn tôi thì ngại ngùng trốn vào lòng mẹ, được mẹ dịu dàng vuốt tóc dỗ dành. Lúc ấy, mẹ tôi vẫn chưa phát hiện bị ung thư dạ dày, trong nhà tôi cũng chưa từng xuất hiện một cô em gái tên là Ôn Diên. Tất cả những người tôi yêu, đều đang ở bên cạnh tôi. Mẹ tôi mất khi tôi mới mười hai tuổi. Vì không đoán được vóc dáng của tôi khi lớn lên, mẹ đã không biết bao nhiêu lần chỉnh sửa chiếc váy cưới cuối cùng do chính tay bà làm ra cho tôi. Cuối cùng, đành bất đắc dĩ thêm khóa kéo ở phần ngực và eo để có thể điều chỉnh kích thước. Đó là món quà cuối cùng mẹ để lại cho tôi. Thế nhưng, ngay cả chiếc váy cưới đó... tôi cũng suýt chút nữa không giữ nổi. Năm mẹ qua đời, bố tôi đưa về nhà một bé gái. Ông nói, đó là con của một người bạn chiến đấu cũ, tên là Ôn Diên. Người chiến hữu đó, trước khi qua đời, đã gửi gắm đứa bé lại cho ông. "Dật Thừa, Hoan Hoan, từ nay đây là em gái nhỏ của các con, nhất định phải đối xử tốt với em, biết chưa?" Tôi nghĩ, tôi hiểu điều đó... nhưng Ôn Diên rõ ràng là không hiểu. Tôi chưa từng—chưa từng thấy một đứa trẻ như vậy. Cô ta có thể vừa mới nghiến răng nghiến lợi giành giật con búp bê trong tay tôi, ngay sau đó liền quay sang rơi nước mắt với anh trai tôi và Phó Khiêm Nhiên. Phải chăng... con người luôn dễ dàng đồng cảm và tin tưởng kẻ yếu? Tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng, hai người từng đứng về phía tôi, dần dần cũng nghiêng lòng về phía Ôn Diên. "Hoan Hoan, em không thể như vậy được! Ôn Diên đã mất cả cha cả mẹ rồi, em ấy tội nghiệp biết bao!" "Đúng đó, Tận Hoan, em nên nhường nhịn Ôn Diên một chút. Em còn có anh ruột, có cả anh, còn Ôn Diên thì chẳng có ai cả." Tôi đã không còn nhớ rõ, mình đã cãi nhau với họ bao nhiêu lần. Mỗi lần tranh cãi, đều kết thúc bằng những lời trách móc tôi: "Em không dịu dàng, dễ thương được một phần như Ôn Diên." Dần dần, tôi cũng chẳng buồn cãi nữa. Nhưng sự nhẫn nhịn ấy... chỉ khiến Ôn Diên càng ngày càng quá quắt. Cô ta thậm chí—còn muốn cướp cả chiếc váy cưới mà mẹ tôi để lại cho tôi! Khi tôi nhìn thấy cô ta kéo lê chiếc váy cưới trắng đó đi trên cầu thang, tôi tức đến mất hết lý trí. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã ra tay đánh cô ta. Và rồi, với một dấu tay đỏ rực trên má, Ôn Diên dắt theo Hứa Dật Thừa xông thẳng vào phòng tôi. Khi đó tôi vẫn đang dùng nước sạch lau đi vết bụi bẩn trên tà váy cưới, rất cẩn thận. "Hu hu, anh ơi, anh đừng mắng chị nữa... là do em chọc giận chị ấy nên chị mới đánh em... là em đáng bị đánh mà..." Ánh mắt Hứa Dật Thừa nhìn tôi lúc đó — đến bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ. Thất vọng, nghi ngờ, và thậm chí... còn có cả sự chán ghét. Anh ta nói: "Hứa Tận Hoan, anh chưa bao giờ nghĩ em lại độc ác đến mức này!" "Ôn Diên trước giờ chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như vậy, chỉ là cầm lên ngắm nghía một chút thôi, mà em lại nỡ ra tay như vậy!" Tôi tức đến mức tay cũng run lên, lớn tiếng tranh cãi lại với Hứa Dật Thừa. Cuộc cãi vã ầm ĩ đó, khiến bố tôi cũng bị kéo đến.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815