Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Không để lại một mảnh giáp

Chương 4

Ngày cập nhật : 04-05-2025

Tôi nhìn cậu bé, ngũ quan giống Lục Dĩ Triều đến kỳ lạ. “Cháu trai cô?” Nam Hi Lạc khẽ cười, nhưng là kiểu cười giễu cợt khó nhận ra. “Đúng, cháu trai tôi. Một đứa trẻ tội nghiệp. Lục phu nhân, mong chị đừng bắt nạt nó.” Tôi lại hỏi: “Tội nghiệp ở chỗ nào?” Nam Hi Lạc thở dài: “Đứa bé này tạm thời không thể nhận cha mẹ ruột, cũng không thể về nhà của chính mình… chị nói xem, có tội nghiệp không?” Tôi gật đầu: “Ừ, đúng là đáng thương thật.” Cô ta liếc nhìn tôi, lại nở một nụ cười: “Nhưng mà, ba đứa nhỏ rất thương nó. Để bảo vệ quyền lợi cho con, anh ấy đã làm xét nghiệm ADN từ sớm—xem như cũng tính toán lâu dài rồi.” Tôi khẽ xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói: “Trông thông minh lắm!” Tôi xách túi thuốc lên văn phòng tổng giám đốc, thì thấy cả nhà bác hai đã có mặt. Khác với ba chồng tôi theo sự nghiệp kinh doanh, bác hai chọn một con đường khác. Bao năm qua, cả hai vợ chồng cùng hai người con trai đều làm lãnh đạo, lớn nhỏ, trong các doanh nghiệp nhà nước. Nhà họ Lục có truyền thống tương trợ giữa các chi, cùng nhau phát triển thế lực. Từ trong phòng vọng ra tiếng nói chuyện. “Dĩ Triều, toàn bộ tài sản nhà bác hai con đều để dưới tên con cả đấy. Con không thể phụ kỳ vọng của chúng ta đâu!” “Bác hai à, chuyện này phải nói rõ ràng—mấy khoản tiền ấy là do mọi người sợ ảnh hưởng nên không dám đứng tên đầu tư, mới nhờ con đứng tên giùm thôi, chứ không phải con chủ động xin.” Giọng của Lục Dĩ Triều hơi khàn khàn. Anh ta bị cảm lâu rồi mà cứ để kéo dài, mãi vẫn chưa khỏi. Tôi đẩy cửa bước vào. Lục Dĩ Triều thấy tôi, lập tức nhíu mày. “Tôi nói rồi, đừng mang thuốc bắc tới nữa. Gần đây tôi có dự án quan trọng, không có thời gian mà từ từ điều dưỡng. Thuốc kháng sinh mua chưa?” Anh ta vừa nói, vừa mang theo chút bực bội, rồi ho liền mấy tiếng. Tôi đặt cả thuốc bắc lẫn thuốc kháng sinh lên bàn: “Dù thuốc bắc tác dụng chậm, nhưng ít ra cũng ít gây tác dụng phụ hơn.” Lúc này, điện thoại của Lục Dĩ Triều đổ chuông. Anh ta bước tới cửa sổ nghe máy. Tôi quay sang chào bác hai và bác gái. Cả hai người chỉ lạnh nhạt gật đầu, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Ngược lại, hai người em họ thì lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Chị dâu à, anh trai chị vẫn chưa tỉnh lại à?” “Mỗi ngày tiêu tiền như nước, toàn là tiền của Tập đoàn Lục Thị, thật sự cần phải nuôi kiểu đó mãi sao?” “Thật ra trong tình trạng như vậy, bọn em thấy… thà chết còn hơn.” Tôi lặng lẽ rót nước vào cốc, bước tới bên cạnh Lục Dĩ Triều, trước tiên đưa thuốc cho anh ta. Anh ta theo phản xạ nhận lấy, cho thuốc vào miệng. Tôi lại đưa ly nước cho anh ta. Anh ta ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Tôi lên tiếng nhắc: “Dĩ Triều, vừa uống thuốc kháng sinh xong thì tối đừng uống rượu nhé.” Anh ta không hề để tâm, vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại. Tôi nhấn mạnh lần nữa, giọng to đến mức át cả tiếng trong máy: “Dĩ Triều, anh vừa uống thuốc xong, tối nay nhớ là không được—” “Đủ rồi!” Lục Dĩ Triều quay lại, giận dữ quát lớn: “Không thấy tôi đang nghe điện thoại sao? Cút ra ngoài!” Tôi giật mình run lên, lúng túng quay người đi ra. Vừa bước đến cửa, thì nghe tiếng bác gái bật cười: “Cô ta đúng là không biết điều, chẳng trách khiến người ta bực.” Hôm đó, trên đường lái xe về nhà, tôi gặp tai nạn. Một chiếc xe tải lao đến với tốc độ cao, đâm mạnh vào đuôi xe tôi khiến tôi ngất lịm. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói với tôi rằng tôi đã hôn mê suốt năm ngày. Trong cơn mê man, tôi lục tìm điện thoại, định gọi cho Lục Dĩ Triều, thì bất ngờ thấy quản gia nhà họ Lục hấp tấp bước vào. “Phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Mấy hôm nay tôi cứ ghé qua thăm cô suốt, may quá, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!” Tôi yếu ớt mỉm cười: “Làm mọi người lo lắng rồi… tôi không sao.” Nhưng lại thấy gương mặt quản gia nặng trĩu, đầy lo lắng. Ông ấy im lặng một lúc, rồi mới mở miệng: “Phu nhân… Tổng giám đốc Lục… đã qua đời rồi.” Tôi từ từ trợn to mắt: “Ông nói gì cơ? Ai… ai qua đời?” Quản gia trầm giọng: “Ngay trong đêm cô bị tai nạn và hôn mê, Tổng giám đốc Lục đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng khi đang ở bên ngoài. Được đưa tới bệnh viện, nhưng không bao lâu sau, bác sĩ tuyên bố không thể cứu được nữa.” “Mấy ngày nay, trong nhà rối loạn cả lên. Phu nhân ngất xỉu không biết bao nhiêu lần, toàn dựa vào ông chủ gắng gượng lo hậu sự. Đến sáng nay mới vừa hoàn thành việc hỏa táng.” Tôi ngơ ngác lắng nghe, cả người cứng đờ như bị rút cạn linh hồn, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng. Quản gia thở dài: “Phu nhân, xin cô nén đau… bây giờ cô không thể gục ngã được. Ông chủ dặn tôi mỗi ngày đều đến xem cô tỉnh chưa, nói còn rất nhiều thủ tục liên quan đến thừa kế, cần cô về ký gấp.” Tôi không nói gì, chậm rãi ngồi dậy. Quản gia vội vàng đỡ tôi: “Xe đang đợi dưới lầu, cô cố gắng chịu một chút. Ông chủ rất sốt ruột.” Tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay ông. Quản gia ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi tựa lưng vào đầu giường, cơ thể chậm rãi dựa lại phía sau, khẽ nói: “Nếu thật sự gấp như vậy…” “Vậy thì… để ông ấy tự đến gặp tôi đi.” Khi quản gia rời khỏi, bước chân đầy do dự, trên mặt vẫn là vẻ bàng hoàng không thể tin nổi. Cô y tá trẻ nói với tôi rằng, trong mấy ngày tôi hôn mê, ngoài quản gia thì chỉ có một người đàn ông trẻ ghé thăm vài lần. Anh ấy trông có vẻ u sầu, nhưng vẫn rất chu đáo – sắp xếp cho tôi vào phòng VIP, còn thuê hộ lý riêng chăm sóc tôi. Tôi không lên tiếng. Trong lòng biết rõ, người đàn ông trẻ đó là người duy nhất trong nhà họ Lục từng đối xử tử tế với tôi — Lục Nhất Phàm. “Cô Thẩm…” – cô y tá nhìn tôi bằng ánh mắt hơi kỳ lạ – “Người khác mà bị như cô, thường sẽ yếu đến mức chẳng nói được mấy lời, còn cô thì… cứ như vừa ngủ một giấc ngon lành tỉnh dậy vậy.” “Tôi thể chất khác người.” – tôi đáp. Sau khi cô y tá rời đi, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra. Tin tức đầy rẫy trên mạng: “Tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Lục Thị đột ngột qua đời vì bạo bệnh.” Không bài báo nào nhắc đến nguyên nhân cái chết cụ thể của Lục Dĩ Triều, chỉ nói anh ta đột nhiên phát bệnh trong đêm, được đưa vào bệnh viện nhưng không qua khỏi. Tang lễ diễn ra vào ngày thứ ba tôi hôn mê.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal