Cài đặt tùy chỉnh
Nhà trọ kỳ quái
Chương 2
Ngày cập nhật : 22-12-20243
Tôi ngồi giữa nhà ăn, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi. Mọi người xung quanh cố gắng an ủi tôi, nhưng cảm giác sợ hãi và bất lực vẫn bủa vây lấy tâm trí.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp, mặc áo phông trắng bước vào nhà ăn:
"Ơ kìa, mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy?"
Ông ta quay sang quầy lễ tân: "Tiểu Điệp, khách ở đây làm sao thế? Lão Vương đâu rồi?"
Cô lễ tân bị gọi tên vội vàng chạy đến: "Hả? Quản lý, anh Vương không phải vừa đi tìm anh sao? Anh không gặp anh ấy à?"
"Tôi tỉnh dậy rồi xuống đây luôn, chẳng thấy lão Vương đâu cả."
Mọi người nghe quản lý nói vậy, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ lo sợ.
Vị quản lý mập mạp nhìn quanh, vẻ mặt ngơ ngác. Ông mở điện thoại ra kiểm tra:
"Ơ kìa, sao lại không có tín hiệu thế này?"
"Đây là cái quái gì? Kẻ sát nhân vào nhà nghỉ? Kẻ sát nhân đã thực hiện vụ giết người? Là ai bày trò đùa thế này?"
Cô lễ tân Tiểu Điệp run rẩy cắn chặt răng, kéo tay quản lý dẫn vào bếp, chỉ tay về phía nồi súp đang mở nắp.
"Chuyện gì thế này?"
Quản lý mập tò mò bước đến gần, nhưng chỉ một lát sau đã hét lên và cuống cuồng bò lùi ra ngoài.
"Người! Trong nồi súp có một người chết! Mau báo cảnh sát!"
Trương Lan đứng bên cạnh lạnh lùng đáp: "Vô ích thôi. Tín hiệu đã bị cắt đứt, chúng ta không liên lạc được với ai cả."
Quản lý mập ngồi bệt xuống đất, người run lên bần bật.
Lúc này, mọi người đều có suy nghĩ riêng trong đầu.
Lão Vương người nói rằng sẽ đi tìm ông chủ nhưng không quay lại. Tiểu Dao người đang ngủ trên lầu nhưng giờ lại biến mất. Và cả nạn nhân đầu tiên trong bếp.
Suy đoán đáng sợ nhất bắt đầu hiện ra: rất có thể lão Vương chính là kẻ sát nhân.
Gã đàn ông xăm trổ không ngần ngại nói thẳng: "Theo tôi, lão Vương chắc chắn là kẻ giết người."
Quản lý mập bật dậy phản bác: "Cậu nói linh tinh cái gì thế? Lão Vương làm ở đây mấy năm rồi, là họ hàng xa của tôi! Sao cậu dám bảo ông ấy là sát nhân?"
Duy chỉ có ông quản lý là chưa hiểu chuyện. Những người khác im lặng, chẳng buồn giải thích thêm.
Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt. Trời tối dần.
"Phụp!"
Điện trong nhà đột ngột mất, toàn bộ ánh sáng tắt lịm.
"Chết rồi, làm sao bây giờ, đại ca?" Giọng cậu đàn em của gã xăm trổ vang lên, run rẩy trong bóng tối.
Gã xăm trổ bực bội: "Mẹ kiếp, lão già kia muốn dọa tao chứ gì!"
"Ê, ông chủ, cầu dao điện ở đâu? Tao đi lôi lão Vương ra đây cho mà xem!"
Gã bật đèn pin trên điện thoại, tiện tay cầm theo con dao bếp lớn và chuẩn bị rời đi.
"Đừng làm liều!"
Mọi người vội ngăn cản hành động nguy hiểm của gã. Trong lúc lộn xộn, ánh sáng từ điện thoại của gã xăm trổ vô tình bị che lại.
"Đừng có chạm vào tôi, tôi đang cầm dao đấy!" Gã quát lớn, khiến mọi người trong phòng lập tức im bặt.
Không ai muốn gây ra thương tích trong tình huống này.
Gã cúi xuống nhặt lại điện thoại, sau đó quay người định rời khỏi nhà ăn.
Đột nhiên, Tô Nhạc cô gái nhút nhát đứng phía sau trố mắt nhìn về phía chúng tôi, biểu cảm đầy kinh hoàng.
Ánh mắt của cô ấy khiến gã xăm trổ giật mình: "Cô sao thế? Nhìn cái gì vậy?"
Tô Nhạc run rẩy chỉ tay về phía sau lưng chúng tôi: "Cô ấy… sao nhìn kỳ lạ thế?"
Tất cả quay lại nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ.
Tiểu Điệp, cô lễ tân, đang ngồi trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ.
Nhưng dáng ngồi của cô ấy rất kỳ quái. Cả người cúi gập xuống, miệng há lớn như đang muốn hét nhưng không phát ra tiếng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, chúng tôi nhìn thấy phần bụng của cô ấy đã ướt đẫm máu, và dưới sàn là một vũng chất lỏng sền sệt, đỏ thẫm.
Cô ấy đang dùng hai tay ôm chặt lấy bụng mình. Nhưng chẳng hề phát ra âm thanh nào.
Mọi người quay lại nhìn gã xăm trổ, ánh mắt đầy nghi ngờ. Gã nổi cáu: "Đừng nhìn tôi! Không phải tôi làm đâu! Dao của tôi chưa đụng vào ai cả!"
"Không tin thì xem đi, trên dao tôi không có tí máu nào hết!"
Mọi người nhìn xuống con dao trên tay gã. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn trái ngược lời gã nói.
Con dao đó, từ lưỡi đến chuôi, đã nhuốm đầy máu tươi. Những giọt máu còn đang nhỏ xuống từng giọt.
4
Gã xăm trổ bị chúng tôi trói chặt vào một chiếc ghế trong nhà ăn.
"Thật sự không phải tôi! Các người trói tôi làm gì chứ!"
Không ai trả lời, ngay cả cậu đàn em cũng không có ý định cởi trói cho hắn.
Tiểu Điệp đã chết trong bóng tối, và trong số tất cả mọi người, chỉ mình gã là có dao.
Hứa Thao bước ra, cố gắng hòa giải:
"Anh bạn, không phải chúng tôi không tin anh đâu. Nhưng trời mưa thế này, không biết khi nào mới có tín hiệu để báo cảnh sát."
"Vả lại, vừa rồi mọi người đều ở đây, chỉ có anh là người cầm dao. Cơ thể anh lại to lớn hơn hẳn chúng tôi."
"Trước khi mưa tạnh, đành làm phiền anh ở đây vậy. Cũng là để đảm bảo an toàn cho mọi người thôi. Đợi cảnh sát tới, mọi chuyện rõ ràng, anh sẽ được minh oan."
Những người khác thì không khách sáo như Hứa Thao, thậm chí ánh mắt họ còn chứa đầy sự nghi ngờ, như thể ba chữ "kẻ giết người" đã in sẵn trên mặt gã xăm trổ.
Gã xăm trổ không chịu nổi ánh mắt đó, lớn tiếng phản bác:
"Các người thật vô lương tâm! Lão Vương vẫn còn ở ngoài kia! Các người trói tôi ở đây là sao? Nhà này có sát nhân, trói tôi thế này chẳng phải muốn hại chết tôi sao?"
Hắn tiếp tục lẩm bẩm oán trách, giọng nói càng lúc càng to.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, khiến mọi người giật mình. Gã xăm trổ lập tức im bặt.
Dưới ánh sáng của đèn pin điện thoại, chúng tôi nhìn thấy cậu đàn em của hắn Vương Tề đang cầm một cái nồi trên tay.
Rõ ràng, tiếng động vừa rồi chính là âm thanh cậu ta dùng nồi đập vào đầu gã xăm trổ.
"Nghe mà bực cả mình. Với lại, tôi làm thế này cũng chỉ để bảo vệ mọi người thôi."
Hành động bất ngờ của Vương Tề khiến tất cả sững sờ, nhưng xét đến tình hình hiện tại, với việc gã xăm trổ là nghi phạm chính, không ai nói gì thêm.
Một lát sau, Tô Bạch lên tiếng, giọng đầy lo lắng:
"Ở tầng này đã có hai người chết rồi. Hay là chúng ta tìm chỗ khác để ở đi?"
Lời cô ấy vừa dứt, những người còn lại cũng cảm thấy bồn chồn.
Ở trong một căn phòng có hai thi thể, ai mà không thấy rợn người?
Lúc này, ông chủ nhà nghỉ bước ra, đề nghị:
"Thế này nhé, mọi người lên phòng khách trên tầng thượng đi. Chỗ đó bình thường tôi không mở cửa, chỉ để tiếp bạn bè. Có đồ ăn, thức uống, lại ấm áp hơn. Chúng ta ở đó chờ trời tạnh."
Đề xuất của ông chủ được tất cả đồng ý. Quả thực chẳng ai muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần thiết, chuẩn bị lên tầng thượng.
Đúng lúc này, Vương Tề gọi cả nhóm lại, chỉ tay về phía gã xăm trổ đang ngất trên ghế:
"Các người lên đó hết, vậy anh ấy thì sao? Anh ấy vẫn đang bất tỉnh!"
Nhìn thân hình đồ sộ hơn 100kg của gã xăm trổ, lại thêm việc chẳng ai muốn lại gần hắn, mọi người đều im lặng, chẳng buồn trả lời.
"Nhóc, đó là đại ca của cậu mà."
"Với lại, không phải cậu đập ngất anh ta sao? Nếu cậu không đập, thì anh ta tự lên được rồi."
Mạnh Khả buông vài câu đầy mỉa mai, rồi quay lưng bước theo Hứa Thao lên lầu.
Những người còn lại cũng lần lượt đi theo, để mặc Vương Tề và gã xăm trổ dưới nhà.
Khi chúng tôi lên đến nơi, ánh sáng từ đèn pin điện thoại vẫn đủ để nhìn thấy bóng hai người họ lờ mờ trong bóng tối phía dưới.
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận