Cài đặt tùy chỉnh
Bạn Cùng Phòng Đề Nghị Chia Sẻ Người Yêu
Chương 4
Ngày cập nhật : 25-12-20247
Đúng vậy, trước khi vào nhà, Trịnh Sam Sam đã báo cảnh sát.
Tôi cứ tưởng cô ta là kiểu người “ngực to não nhỏ”, không ngờ lại đủ nhạy cảm để nhận ra nguy hiểm và gọi cảnh sát trước.
Trịnh Sam Sam trừng mắt nhìn tôi, không tin nổi việc tôi có thể phản đòn nhanh đến vậy.
“Rõ ràng là cô định giết người! Ban nãy còn cầm kéo định giết chúng tôi!”
Mặc Thành Nghiệp cũng hùa theo:
“Đúng đúng! Cô ta là một kẻ điên, muốn giết chúng tôi!”
Hai kẻ vừa cắn xé nhau giờ lại quấn chặt lấy nhau, cùng nhau chống lại tôi.
Đúng là đôi cẩu nam nữ xứng đôi vừa lứa. Cả hai đều thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách.
Cảnh sát có vẻ hơi bối rối.
Họ không ngờ một vụ báo án lại dẫn đến cảnh tượng hai người phụ nữ với quần áo xộc xệch, và một gã đàn ông không mảnh vải che thân.
Nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Một cảnh sát khẽ hắng giọng rồi nghiêm túc nói:
“Nếu mỗi người đều có lời khai riêng và không muốn tự giải quyết, thì hãy theo chúng tôi về đồn để làm rõ.”
Trong phòng thẩm vấn, bất kể cảnh sát hỏi thế nào, tôi vẫn một mực khẳng định rằng chính Trịnh Sam Sam và Mặc Thành Nghiệp đã làm hại tôi.
Thời gian càng lúc càng muộn, công việc còn chưa xong, tôi bắt đầu thấy sốt ruột.
“Đồng chí, tôi có thể rời đi được chưa?”
Cảnh sát cũng tỏ vẻ khó xử:
“Cái này phải xem hai bên có muốn tự giải quyết không.”
Ngụ ý rất rõ: nếu muốn nhanh, tốt nhất nên thỏa thuận với nhau.
Bên kia, dưới sự an ủi của Mặc Thành Nghiệp, Trịnh Sam Sam đã ngừng khóc. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Trịnh Sam Sam sợ đến mức rúc vào lòng Mặc Thành Nghiệp, nhưng nhanh chóng nhớ ra đây là đồn cảnh sát. Cô ta lại thẳng cổ lên, gượng gạo nhìn tôi với vẻ thách thức.
Tôi thở dài, trong lòng nghĩ: Thật phiền phức. Tôi còn phải về làm việc và gọi điện báo bình an cho bà nội nữa.
Để kết thúc nhanh chuyện này, tôi lấy ra hồ sơ bệnh án của mình về chứng rối loạn lưỡng cực:
“Cô ta ép tôi bỏ 3.000 tệ mỗi tháng để chia sẻ bạn trai. Tôi không đồng ý, thế là cô ta cho bạn trai trần truồng lên giường tôi để sỉ nhục. Tôi không chịu nổi nên mới phản ứng lại.”
Hồ sơ bệnh án là thật. Chỉ có điều, trong hai năm gần đây nhờ uống thuốc, bệnh tình của tôi đã cải thiện rất nhiều. Miễn là không bị kích thích quá mức, tôi sẽ không dễ mất kiểm soát đến vậy.
Cảnh sát nhìn tôi rồi nhìn sang Tịnh Sam Sam và Mặc Thành Nghiệp. Cuối cùng, họ quay sang giáo huấn hai người kia:
“Sau này bớt gây chuyện đi. ‘Chia sẻ bạn trai’ là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu có phát sinh giao dịch tiền bạc, đây chính là hành vi mại dâm, sẽ bị tạm giam.”
Họ nói thêm:
“Nể tình các người không hiểu rõ, lần này chỉ cảnh cáo. Hãy xin lỗi và bồi thường đầy đủ cho người bị hại.”
Trịnh Sam Sam định phản bác, nhưng bị Mặc Thành Nghiệp kéo lại.
Hai người miễn cưỡng bồi thường tổn thất tinh thần và cúi đầu xin lỗi tôi.
Trịnh Sam Sam muốn dùng cảnh sát để đối phó tôi, không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào Trịnh Sam Sam, đưa tay làm động tác “cắt cổ”.
Thấy cô ta và Mặc Thành Nghiệp sợ hãi run rẩy, tôi bật cười lớn, không thèm che giấu sự hả hê của mình.
8
Trịnh Sam Sam sợ tôi lại phát điên nên không dám quay về phòng trọ. Cô ta cùng bạn trai ra ngoài thuê chỗ ở.
Tối hôm đó, tôi đạp xe về nhà, nhưng giữa đường trời đổ mưa lớn, cả người ướt như chuột lột.
Về đến nhà, tôi dọn dẹp đống hỗn độn mà Trịnh Sam Sam để lại, rồi tranh thủ tắm rửa và tiếp tục vẽ bản thiết kế.
Có lẽ vì bị dầm mưa hoặc do thức đêm làm việc, sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi ong ong, người mệt lả.
Đồng nghiệp nhận ra tôi không ổn, bảo tôi nên xin nghỉ.
Nhưng tôi nhất quyết không làm thế. Nghỉ một ngày là mất luôn 300 tệ tiền chuyên cần, lương vốn đã thấp, tôi không chịu nổi việc bị trừ thêm.
Buổi tối, bà nội gọi điện cho tôi như thường lệ.
“Tiểu Đình của chúng ta dạo này sống tốt không?”
Tôi hỉ mũi, cố gắng không để bà nghe ra giọng mình nghẹt vì cảm:
“Bà ơi, cháu khỏe lắm. Thế mấy đứa nhỏ ở viện thế nào rồi ạ?”
Bà không phải bà ruột của tôi, mà là viện trưởng cũ của trại trẻ mồ côi nơi tôi lớn lên.
Trước khi vào trại, tôi từng lang thang khắp các con phố, sống cảnh không nhà.
Hồi đó, tôi rất nhút nhát, tính cách hoàn toàn khác bây giờ. Tôi sợ đến mức không dám tranh giành đồ ăn với những người vô gia cư khác.
Mọi chuyện thay đổi vào ngày con chó nhỏ tôi nuôi bị phát hiện.
Bọn họ giật lấy con chó, còn tôi thì không dám chống cự.
Con chó chẳng hiểu chuyện gì, chỉ đứng chắn trước tôi, sủa inh ỏi.
Sự yếu đuối của tôi đã không cứu được nó.
Bọn họ hành hạ con chó ngay trước mặt tôi, vừa làm vừa cười nhạo rằng tôi là một kẻ vô dụng, đến cả chó cũng không bảo vệ nổi.
Chưa dừng lại ở đó, họ trói tôi vào một gốc cây, ép tôi phải nhìn họ ăn thịt con chó.
Tôi chìm trong cảm giác tội lỗi và hối hận vì đã không đủ dũng cảm.
Từ hôm đó, mỗi lần gặp lại họ, tôi đều muốn lao vào đánh họ, nhưng lại sợ hãi đến mức chỉ dám trốn tránh.
Sự giằng xé giữa hai luồng cảm xúc ấy khiến tôi dần mất kiểm soát.
Một ngày, tôi phát điên, tạo ra một nhân cách khác để thay tôi trả thù.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ, còn họ là những người trưởng thành. Kết quả, tôi bị đánh gần chết.
May mắn thay, một người tốt bụng gọi xe cấp cứu. Nhờ đó, tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi và gặp bà nội.
Giọng bà mang chút lo lắng:
“Bọn trẻ vẫn khỏe, nhưng cứ nhắc cháu suốt. Chúng mong được gặp cháu đấy.”
“Cháu sẽ xin nghỉ vài ngày để về thăm chúng nó.”
Bà cười vui vẻ, rồi tiếp tục trò chuyện với tôi thêm một lát. Đến khi thấy trời đã muộn, bà nhắc tôi đi nghỉ sớm.
Tôi cứ nghĩ mình đã giấu bệnh rất giỏi, không ngờ sáng hôm sau mở cửa, đã thấy bà nội đứng trước cửa, tay bưng chén trà gừng và một nồi canh gà.
Tôi bất ngờ, thốt lên:
“Bà đến đây làm gì thế?”
Bà mỉm cười tự mãn:
“Cháu nghĩ bà không hiểu cháu sao? Có chuyện gì thì chỉ biết nói điều tốt, chẳng bao giờ chịu báo tin xấu cả.”
Có bà đến, tôi không thể che giấu việc mình bị cảm. Bà nhất quyết bắt tôi xin nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Vậy là, tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận