Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Vả mặt bạn gái của anh trai

Chương 8

Ngày cập nhật : 27-12-2024

Tôi chuyển ra khỏi ký túc xá, đóng gói nốt đống đồ còn lại của mình, chủ yếu là mấy món đồ cổ yêu thích. Trùng hợp, chỉ có tôi và Tống Phi Phi ở trong phòng. “Ồ, không ở được nữa nên phải chuyển đi à? Có gây chuyện ầm ĩ đến đâu thì cuối cùng vẫn phải rời đi thôi.” “Tỏ ra mạnh mẽ quá làm gì, không sợ bị cô lập sao? Nổi bật quá chỉ khiến người ta ghen ghét thôi.” Tôi mỉm cười, hỏi lại: “Ví dụ như cô à?” Ánh mắt Tống Phi Phi lấp lóe, cố chối: “Tôi mà phải ghen ghét cô sao? Tôi đủ giỏi rồi, chẳng cần phải ghen tị.” Chữ “ghen tị” gần như viết rõ trên mặt cô ta. Nhưng tôi lại nghĩ đến chuyện khác, bật cười thành tiếng. “Đúng, giờ thì chắc chắn cô sẽ ghen thật đấy.” Tống Phi Phi ngạc nhiên: “Cô có ý gì?” Tôi chỉ vào màn hình điện thoại của cô ta: “Nghe điện thoại đi.” Tống Phi Phi nhìn thấy số điện thoại hiển thị chữ “bố”, liền vui vẻ nghe máy, nhưng sắc mặt cô ta nhanh chóng thay đổi. “Bố! Bố nói gì cơ?” Tôi chỉ mỉm cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Sắc mặt Tống Phi Phi càng lúc càng tệ. Tôi thậm chí có thể đoán được nội dung cuộc gọi đó. Cô ta cúp máy, trông hoàn toàn sụp đổ. Tôi nhếch môi, hỏi vẻ thích thú: “Sao thế? Chuyện ở nhà khiến cô không cười nổi à?” Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Liên quan gì đến cô?” Tôi gõ nhẹ vào màn hình điện thoại: “Tôi đoán thử nhé, là sắp phá sản hay các mối làm ăn phi pháp của nhà cô bị phát hiện?” Mặt Tống Phi Phi trắng bệch, vì cả hai đều đúng. “Tôi đoán trúng rồi à? Còn không mau chuồn đi, các vụ buôn bán mờ ám bị phát hiện, bố mẹ cô không những gặp rắc rối mà chính cô cũng có thể phải ngồi tù vài năm đấy.” Cô ta hoảng sợ, lắp bắp: “Cô… cô đừng nói bậy!” Tôi nhếch môi, nói: “Nếu không chạy thì công an sắp đến đấy.” Tống Phi Phi tái mét, vơ lấy túi xách rồi bỏ chạy ngay lập tức. Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô ta, tôi không nhịn nổi cười. Chạy trốn vì sợ tội chỉ làm tội thêm nặng thôi. Nhà họ Tống đúng là sắp phá sản, vì chính tôi đã tố cáo họ. Gia đình này làm giàu nhờ các chuỗi kinh doanh phi pháp, mặc dù dần dần muốn đi theo con đường chính đáng nhưng không thể từ bỏ nguồn lợi nhuận béo bở từ các hoạt động ngầm. Họ cuối cùng vẫn muốn làm hai bên cùng lúc, cả chính lẫn ngầm. Tôi đã phát hiện ra bí mật này trong một lần đi săn đồ cổ. Ban đầu, tôi và nhà họ Tống không hề có liên quan, nhưng khi họ bắt đầu nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình tôi, thậm chí còn cử đứa con gái ngốc nghếch của họ đến “hỗ trợ” thì tôi không thể không phản công. Chứng cứ à? Tôi chỉ cần tìm là có đủ. Một đơn tố cáo, rất đơn giản. Nếu không nhầm thì giờ này cảnh sát đã trên đường đến bắt người nhà họ Tống, bao gồm cả Tống Phi Phi, người giờ đã bỏ trốn để tránh tội. Đợi họ ra tù, mọi thứ sẽ thay đổi, và nhà họ Tống sẽ không còn chút danh tiếng nào trong giới kinh doanh. Tống Phi Phi đã bỏ trốn, còn Giản Hạc Nhất chẳng buồn đi tìm cô ta, vì chính anh ta cũng sắp không xong. Tài khoản gần cạn kiệt, trong khi anh ta còn phải bảo dưỡng dàn siêu xe trong gara – mà anh ta lại chẳng còn đủ tiền để duy trì lối sống xa hoa ấy. Trong lúc bế tắc, anh ta tìm đến ba mẹ xin tiền. Lúc đầu, ba mẹ tôi vẫn còn đủ khả năng chu cấp cho anh ta. Nhưng khi nhận ra việc kinh doanh của mình cũng bắt đầu trì trệ, thậm chí có dấu hiệu đi xuống, họ bắt đầu lo lắng. Chỉ đến lúc này, họ mới nhớ ra cô con gái có tài năng thiên bẩm về đồ cổ, cũng là người đã giúp họ phát lên từ đầu. Ba mẹ gọi điện mời tôi về nhà ăn cơm. Tôi đoán được đây là một bữa “tiệc Hồng Môn” – một bữa ăn không lành. Khi họ gọi, tôi đang cùng các anh chị khóa trên nghiên cứu đề tài khảo cổ tại viện. “Có chuyện gì thì nói đi.” Ba mẹ ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hi Hi à, khi nào con về thăm bố mẹ một chuyến? Bố mẹ nhớ con lắm.” Nói là muốn tôi về, nhưng thật ra là muốn tiền và sự đầu tư của tôi. Tôi nhìn qua phần tài liệu đã gần hoàn thiện, chỉ cần ít phút là xong. Cầm điện thoại, tôi trả lời dứt khoát: “Không rảnh, không về.” Ba mẹ định nói thêm điều gì đó, nhưng tôi đã cúp máy. Chẳng ai có quyền làm gián đoạn công việc của tôi cả.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815