Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Series "Livestream Giám Định Bảo Vật" - Phần 1: Phát Hiện Xác Da Người

Chương 2

Ngày cập nhật : 27-12-2024

4 Phòng livestream tiếp tục tràn ngập bình luận đầy mỉa mai và công kích:
“Tôi sắp nghẹt thở vì cười. Streamer này đúng là mặt dày. Làm trò lố lớn như thế mà vẫn nghiêm túc nói nhảm được!”
“Giám định không nổi thì chuyển sang làm đạo sĩ? Xác da người nghe như kịch bản phim kinh dị vậy. Hay cô thử nhận show trừ tà đi!”
“Đừng nói nữa, xạo quá, mau nghỉ livestream đi!”
“Cô ta không tắt livestream được đâu, đang được chú ý mà. Cứ thế câu view thôi!” Châu Thịnh ôm bụng cười, nước mắt chảy ra, vừa cười vừa nói:
“Không giám định đồ cổ được thì chuyển nghề bắt ma à? Ha ha ha! Thôi, kể tiếp đi. Tôi tò mò, xác da người mà cô nói là cái quái gì?” Tôi vẫn giữ vẻ nghiêm túc, không chút đùa cợt. Qua màn hình, tôi nhìn thấy bà nội của Châu Thịnh đã rời khỏi thư phòng. Dáng đi của bà ấy trông cứng nhắc, từng bước nặng nề như kéo lê thân xác. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Theo kinh nghiệm mà ông nội từng kể, chỉ còn tối đa ba tiếng trước khi xác da người trở thành kẻ sát nhân thật sự. Tôi đập mạnh tay xuống bàn, cố gắng khiến anh ta tập trung:
“Châu Thịnh, nghe tôi nói! Sau khi xác da người thay da xong, nó sẽ giết người thân đầu tiên. Máu thịt người thân sẽ giúp nó hoàn thành quá trình biến đổi.”
“Thường thì xác da người giết liên tiếp bảy mạng trong đêm. Anh phải lập tức đưa gia đình mình rời khỏi nhà, đến nơi đông người có nhiều dương khí. Sau đó tìm một đạo sĩ cao tay giúp đỡ.” Thay vì tỏ ra nghiêm túc, Châu Thịnh lại vỗ tay, cười đến lăn lộn.
“Mộ Dung Nguyệt, tôi nghĩ cô bị bọn lừa đảo Miến Điện bỏ sót đấy. Nói chuyện hay như vậy, sao không sang đó làm việc luôn?”
“Sắp tới cô sẽ nói mình là đạo sĩ đúng không? Chắc lại đòi vài trăm triệu để bảo vệ mạng sống tôi chứ gì?” Tôi cắt ngang lời anh ta, không để anh tiếp tục giễu cợt:
“Anh nhầm rồi. Tôi không phải đạo sĩ, và tôi cũng không cứu được anh.” Tôi thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm:
“Tôi chỉ là một sinh viên khảo cổ bình thường. Sở dĩ tôi biết về xác da người là vì ông nội tôi… từng là một kẻ trộm mộ.” "Lời nói của tôi khiến cả phòng livestream như chết lặng. Bình luận ngưng lại trong vài giây, rồi đột ngột bùng nổ dữ dội."
“Cái gì cơ? Trộm mộ? Đang nói chuyện ma quái, giờ lại lôi cả nghề này vào à?”
“Cô streamer này đúng là giỏi bịa chuyện. Kể tiếp đi, tôi hóng!”
“Nhưng mà… tôi cũng tò mò. Nếu có thật, xác da người trông sẽ như thế nào nhỉ?” Tôi lờ đi những lời công kích và tiếp tục kể:
“Ông nội tôi từng là một kẻ trộm mộ lão luyện. Có lần, ông tự tin tuyên bố: ‘Nếu không vì quá nhiều cơ quan trong lăng, ông có thể đào cả lăng mộ Tần Thủy Hoàng!’”
Tôi hỏi ông: “Sao ông biết nhiều cơ quan thế? Ông từng xuống đó à?”
Ông nội chỉ thở dài, đáp: “Xuống gì mà xuống! Ý ông là… cơ quan công an nhiều quá!” Bình luận trong livestream bật cười rộ lên. Nhưng tôi không cười, giọng trầm xuống:
“Dù ông nội rất tài giỏi, cuối cùng ông vẫn phải trả giá cho những gì đã làm. Ông bị bắt, phải ngồi tù vài năm trước khi quyết định rửa tay gác kiếm.”
“Nhưng trong những năm tháng ấy, ông kể cho tôi rất nhiều câu chuyện rùng rợn trong nghề. Và đáng sợ nhất chính là lần ông chạm trán xác da người…” Câu nói vừa dứt, cả phòng livestream chìm vào im lặng kỳ lạ. Không ai dám bình luận, như thể họ đang nín thở chờ đợi câu chuyện tiếp theo. 5 Tôi nhìn thẳng vào màn hình, giữ giọng điệu nghiêm túc:
“Xác da người là một dạng xác sống, tương tự như zombie. Nó không còn nội tạng, chỉ còn lại lớp da. Điều đặc biệt là loại xác này không bị phân hủy, nhưng mỗi năm đều phải thay da một lần.” Cả phòng livestream im lặng. Tôi tiếp tục:
“Khi thay da, nó sẽ tìm một nạn nhân, xé rách lớp da của người đó rồi chui qua vết thương để vào cơ thể. Từ bên trong, nó sẽ lột toàn bộ lớp da và thịt của nạn nhân ra. Đừng để vẻ ngoài bình thường của bà nội anh đánh lừa. Thực chất, bà ấy đã qua đời từ bảy ngày trước rồi.”
“Trong bảy ngày qua, xác da người sẽ giả làm bà, sinh hoạt như bình thường để không gây nghi ngờ. Nhưng khi thời gian đủ, nó sẽ hấp thụ toàn bộ lớp da từ cơ thể chủ, để lại một xác chết bị lột sạch da. Cảnh tượng kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng nổi.” Lời nói của tôi vừa dứt, căn phòng livestream chìm vào im lặng. Nhưng chỉ vài giây sau, bình luận bắt đầu bùng nổ:
“Tôi nổi hết da gà! Nghe mà sợ muốn lạnh sống lưng luôn!”
“Cô này nghĩ ra câu chuyện kinh dị ghê thật. Đúng kiểu bịa chuyện câu view.”
“Đùa quá trớn rồi! Streamer này nguyền rủa bà của người ta chỉ để tăng người xem sao?” Châu Thịnh, sau vài giây sững sờ, lập tức nổi giận. Anh ta đập mạnh tay xuống bàn, giọng gằn lại:
“Cô là cái thá gì mà dám nguyền rủa bà tôi? Chờ đó! Tôi sẽ tìm ra thông tin thật của cô. Chuyện này chưa xong đâu!” Tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đáp trả:
“Không cần anh tìm. Tôi sẵn sàng cung cấp thông tin thật của mình ngay bây giờ.”
“Nếu không tin, anh có thể kiểm tra. Nhìn kỹ vào móng tay của bà anh. Xác da người khi thay da, lớp cuối cùng sẽ bắt đầu từ móng tay. Phía dưới móng sẽ xuất hiện một đường vân màu xám.” Thái độ quả quyết của tôi khiến căn phòng livestream rơi vào tĩnh lặng. Một lát sau, một khán giả bất ngờ đăng ảnh chụp màn hình lên:
“Tôi vừa chụp lại lúc nãy. Trời đất ơi, thật sự có một đường màu xám!”
“Đúng rồi! Nhìn kỹ từng ngón tay đều thấy một vệt xám bên dưới móng. Lẽ nào streamer nói đúng?” Dòng bình luận bắt đầu thay đổi. Một số người bắt đầu tin, nhưng vẫn có những ý kiến phản đối:
“Đám sinh viên bây giờ tin mọi thứ, chỉ không tin khoa học.”
“Tin bà của Châu Thịnh là xác da người, khác nào tin tôi là Chúa?”
“Tin bạn là Chúa cũng được, vì tôi chính là Ngọc Hoàng đây!” Châu Thịnh bật cười mỉa mai, tỏ vẻ không quan tâm:
“Móng tay thì sao? Bà tôi sức khỏe không tốt, móng tay có vết xám là bình thường. Câu chuyện này ai chẳng bịa ra được?” Gương mặt anh ta rạng lên vẻ tự mãn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy chế giễu:
“Cô định bày trò này để kiếm lượt xem từ tôi chứ gì? Muốn nổi tiếng phải không? Đúng là trò hề.” Tôi chỉ lắc đầu, thở dài đầy bất lực. 6 Tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Châu Thịnh qua màn hình, giọng nói trở nên chắc nịch:
“Tôi không cần lượt xem. Điều tôi muốn là cứu mạng anh và gia đình anh.” Sự quyết đoán trong lời nói của tôi khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Tôi nhìn thẳng vào camera, giải thích:
“Bà nội anh đã qua đời được bảy ngày. Dù bề ngoài trông bình thường, nhưng cơ thể bà ấy chắc chắn đã bắt đầu phát ra mùi của xác chết. Loại mùi này cần được che giấu bằng nước hoa hoặc trầm hương. Mấy ngày nay, bà anh có bắt đầu xịt nước hoa không?” Ánh mắt Châu Thịnh lóe lên, anh ta bật cười chế giễu như vừa tìm được điểm để phản bác:
“Ha ha ha! Lại sai rồi! Bà tôi không bao giờ xịt nước hoa. Bà chỉ đốt trầm hương thôi. Bà…” Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh ta chợt tắt ngấm. Gương mặt anh ta căng thẳng, ánh mắt hiện rõ sự nghi hoặc khi anh ta lẩm bẩm:
“Từ khi trở về từ quê, bà cứ bị đau đầu. Bà nói chỉ có đốt trầm hương mới ngủ được.” Tôi lập tức bắt được chi tiết quan trọng trong lời nói của anh ta, giọng trở nên sắc bén:
“Quê? Quê ở đâu? Có phải bà anh vừa từ đó trở về, cách đây đúng bảy ngày không?” Bình luận trong phòng livestream bắt đầu xuất hiện dồn dập, mang theo vô số suy đoán:
“Tuần trước cả nhà họ Châu về quê cúng tổ tiên, còn quyên góp hai mươi tỷ cho trại trẻ mồ côi. Tôi nhớ rõ chuyện này lên cả báo!”
“Đúng rồi! Còn từng hot search nữa. Tìm trên mạng là ra ngay!”
“Cô này chắc tra tin tức trước rồi bịa chuyện để hù dọa.”
“Nhưng mà… chuyện đốt trầm hương thì sao? Nghe cũng đáng tin đấy chứ.”
“Nhà giàu thích đốt trầm, cũng chẳng có gì lạ. Chắc streamer này đoán bừa đúng thôi.” Sự bối rối trong mắt Châu Thịnh chuyển dần thành tức giận. Anh ta gằn giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
“Cả chuyện này là cô dàn dựng đúng không?!” Tôi không nhịn được, gõ mạnh xuống bàn, lớn giọng đáp:
“Dàn dựng cái đầu anh! Chính anh tự kết nối với tôi, không phải tôi chạy đến tìm anh!” Tôi hít sâu một hơi, giọng nói trầm xuống nhưng đầy nghiêm trọng:
“Nghe đây, Châu Thịnh. Đây là cơ hội cuối cùng. Sự sống của cả gia đình anh nằm trong tay anh.” Ánh mắt tôi sắc bén, nhìn thẳng vào ống kính, từng lời rõ ràng như mệnh lệnh:
“Người chết có đặc điểm: đồng tử sẽ giãn rộng và không phản ứng với ánh sáng. Anh chỉ cần dùng đèn pin soi vào mắt bà nội mình, tất cả sẽ rõ.” Không khí trong phòng livestream như đông cứng lại. Sự im lặng căng thẳng kéo dài, mọi người nín thở chờ đợi phản ứng tiếp theo của Châu Thịnh.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal