Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Thử lòng thân tình

Chương 6

Ngày cập nhật : 31-12-2024

Đôi mắt mẹ lại ngấn lệ, dường như đã bình tĩnh lại sau cơn xúc động mà mắng tôi hôm trước. Bà không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. "Con gái, làm mẹ thì ai cũng thương con mình. Nếu hôm đó không phải vì bị con làm tức điên lên, mẹ sao có thể…" Tôi cười nhạt, cắt ngang lời bà: "Mẹ chỉ cần nói có kiểm tra không, để tôi sắp xếp xét nghiệm." Mẹ nghẹn lời, cúi đầu bối rối: "… Kiểm tra." "Vậy còn việc Ôn Thư Hằng hiến tủy, mẹ cũng đồng ý chứ?" Mẹ nắm chặt lấy ngực áo, giọng run rẩy: "… Đồng ý." "Giờ thì không còn sợ rủi ro quá lớn, mất cả hai người con nữa rồi?" Bà ấy  đưa tay ôm mặt, nước mắt lặng lẽ chảy qua những kẽ tay. Khi tôi bình tĩnh trở lại và bước vào văn phòng, thầy hướng dẫn đã quay về. Vừa thấy tôi, mấy đồng nghiệp lập tức vây quanh. Trên bàn tôi nhanh chóng chất đầy sữa chua, các loại hạt và đồ ăn vặt. "Nam Nam, giữ tâm trạng vui vẻ thì em bé mới khỏe mạnh." "Đúng thế, đừng để những người hay chuyện phiền lòng làm ảnh hưởng. Phải thoải mái thì em bé mới sinh ra xinh xắn được." "Nam Nam, ôm một cái nào. Chúng ta sẽ luôn yêu em." Khóe mắt tôi hơi ướt, bầu không khí u ám tích tụ trong phòng bệnh dường như tan biến hơn phân nửa. Thầy hướng dẫn bước tới, ném một xấp tài liệu xuống bàn tôi. "Đừng chỉ lo ăn, làm việc nhiều vào, sau này sinh thường sẽ đỡ khó khăn hơn." Cả văn phòng lập tức vang lên những tiếng huýt sáo, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn rất nhiều. Kết quả xét nghiệm của ba người nhà họ Ôn được đồng nghiệp của tôi biết trước. Cô ấy vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Quả báo thật mà, chẳng có ai phù hợp để hiến tủy cả." Không chấp nhận kết quả này, gia đình họ Ôn lại tìm đến bệnh viện khác để xét nghiệm lại. Khi kết quả xét nghiệm từ bệnh viện khác được công bố, tôi lại tình cờ gặp họ trong thang máy. Mẹ tôi, người luôn được nuông chiều từ nhỏ, giờ đây trông già đi cả chục tuổi. Vai bà trĩu xuống, hốc mắt hõm sâu vào. Thấy tôi bước vào thang máy, ánh mắt bà đột nhiên sáng lên. Bà lắp bắp một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng: "… Nam Nam à." Tôi không trả lời. "Nam Nam, con… dạo này… vẫn ổn chứ?" Tôi quay đầu lại, hỏi thẳng: "Mẹ rốt cuộc muốn nói gì?" Mẹ tôi không thể kìm nén thêm nữa, miệng bà run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống. "Nam Nam à, con là bác sĩ. Con nói xem, bệnh của chị con phải làm sao bây giờ?" Tôi suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười với bà, nụ cười đầy vẻ dịu dàng. Không chỉ mẹ. Ba người nhà họ Ôn trong thang máy lúc này, ánh mắt đều ánh lên sự phấn khích. Mẹ tôi vui mừng quá đỗi, vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay tôi. "Con đồng ý hiến tủy cho chị con đúng không..." Tôi nhẹ nhàng gạt tay mẹ ra, rồi đưa hộp cơm mang đi mà tôi đang cầm trong tay qua cho bà. "Đây, cầm lấy." "Cho con gái của mẹ ăn nhiều vào. Chẳng phải mẹ từng nói ăn no thì bệnh gì cũng khỏi sao?" Nụ cười của mẹ lập tức đông cứng trên mặt, sắc mặt đỏ bừng lên vì bối rối. Ôn Thư Hằng tức tối, chửi thề rồi lao tới định đánh tôi, nhưng bị Ôn Như Hải kéo lại. Khi cửa thang máy mở ra, tôi không ngoái đầu lại mà bước thẳng ra ngoài. Tôi rất tò mò, nhà họ Ôn sẽ làm được đến đâu vì Ôn Thư Ý. Nhưng hành động của họ lại một lần nữa khiến tôi mở rộng nhận thức. Tối hôm đó, trong nhóm gia đình, Ôn Như Hải đã gỡ bỏ thông báo từ mặt tôi trước đó. Điều này càng khiến tôi hiểu rõ hơn một điều: nhà họ Ôn không phải trọng nam khinh nữ. Họ chỉ đơn giản không thích tôi kẻ dư thừa chen giữa hai đứa con mà họ xem là quý giá. Sau khi Ôn Như Hải gỡ thông báo, lập tức có người lên tiếng: “Thế nào, lão Ôn hết giận rồi à? Mới có mấy ngày mà đã gỡ bỏ thông báo đoạn tuyệt quan hệ rồi!” “Đúng đấy, người trong nhà thì có mâu thuẫn gì lớn đâu. Nói rõ ràng với nhau là xong ấy mà.” Ôn Như Hải gửi vài biểu tượng mặt đỏ lúng túng, không hề phủ nhận những lời trêu chọc. Sau đó, ông ta bắt đầu lên tiếng: "Là tôi không hỏi rõ tình hình, hơi nóng vội." "Hiến tủy thì làm gì có rủi ro gì, chẳng khác nào lấy máu cả." "Lấy hai ống máu thì có làm sao, nghe nói còn tốt cho sức khỏe nữa cơ!" Cả nhóm im lặng, không ai đáp lại. Một lát sau, bác gái hai gửi một tin nhắn với ba dấu chấm hỏi to đùng: “Trước đây ông nói nguy hiểm lớn nên muốn cắt đứt quan hệ. Bây giờ lại nói tốt cho sức khỏe? Rốt cuộc là cái nào đúng đây?” "Ôn lão tam, phải trái đều dựa vào cái miệng của ông hết à!" "Nói thử xem, lần này ông lại định đăng thông báo gì nữa?"
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal

Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815