Cài đặt tùy chỉnh
Ván Cờ Của Kẻ Tráo Đổi
Chương 4
Ngày cập nhật : 26-01-202510
Vương Quế Phân cúi thấp giọng, ánh mắt hằn lên sự căm ghét như muốn biến thành dao găm:
"Mày mau cút về nhà cho tao!"
Không ngờ Tần phu nhân đột nhiên quay đầu lại.
Bà mỉm cười, nhẹ nhàng dặn dò Vương Quế Phân:
"Nhớ dẫn Nhã Hàn đi dạo quanh đây một chút nhé."
Vương Quế Phân cúi đầu, giọng ậm ừ: "Dạ được ạ."
Tần Lạc Dao thì lại nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt rực lửa, hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát tôi ra thành bụi.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén ý định nói ra sự thật ngay lúc này.
Tôi phải đợi.
Đợi đến khi thời cơ thực sự chín muồi.
Chờ Tần phu nhân vừa rời đi, ánh mắt Vương Quế Phân lập tức ánh lên tia tàn nhẫn:
"Đồ ranh con, nếu dám hé răng một câu nào, tao sẽ lột da mày ngay tại đây!"
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân rằng phải thật bình tĩnh, nhất định không được để cảm xúc lấn át lý trí.
11
Khi đến phần cắt bánh, Tần Lạc Dao thay một bộ váy công chúa lộng lẫy, đứng giữa bố mẹ tôi.
Khuôn mặt thanh tú và dịu dàng ấy lại không che giấu nổi sự đắc ý và kiêu ngạo.
Cô ta là tâm điểm của bữa tiệc, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của nhà họ Tần, là công chúa trong mắt mọi người.
Nhưng cuộc sống như mơ này là thứ cô ta đã đánh cắp.
Tần Lạc Dao lại thản nhiên tận hưởng tình yêu thương và sự cưng chiều từ bố mẹ tôi, hưởng thụ hào quang của một thiên kim tiểu thư nhà họ Tần mang lại.
Người đáng lẽ phải đứng trên sân khấu, được bao bọc bởi tình yêu của bố mẹ, vốn dĩ phải là tôi.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc để giữ bình tĩnh, nhưng trong một khoảnh khắc vô ý, ánh mắt tôi và Tần Lạc Dao chạm nhau.
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, tràn ngập sự chán ghét, rồi quay đầu đi chỗ khác như thể vừa nhìn thấy một thứ rác rưởi đáng kinh tởm.
Vương Quế Phân thì khác. Bà ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc Dao – người đang rạng rỡ giữa những lời tán tụng – ánh mắt lóe lên sự kích động, cả khuôn mặt méo mó vì hưng phấn.
Cuối cùng, con gái của bà ta cũng sống được cuộc đời cao quý mà bà ta mơ ước bấy lâu.
Nhưng khi quay đầu nhìn thấy bố mẹ tôi đang bận rộn chào hỏi khách khứa, Vương Quế Phân nhếch môi cười khinh miệt, như thể đang cười nhạo bọn họ vì bị mình dễ dàng qua mặt.
Tiệc vừa kết thúc, Vương Quế Phân đã không kịp chờ thêm, lập tức muốn đuổi tôi đi.
"Nhà họ Tần không phải nơi mấy con mèo con chó như mày có thể ở lại! Còn không mau cút đi?"
Không ngờ, Tần phu nhân lại nhớ đến lần gặp tôi ở nhà hàng.
Bà thấy tôi có duyên, liền ngỏ ý muốn giữ tôi lại trò chuyện.
Thậm chí, bà còn kiên quyết tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu, nói rằng con gái thì nên có một chiếc túi đẹp.
Vương Quế Phân giả vờ khéo léo, viện cớ không muốn làm phiền gia đình chủ, ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà.
Nhưng Tần phu nhân nhẹ nhàng từ chối với lý do: "Đã muộn rồi, hai mẹ con về không an toàn."
Thấy không thể cản được, ánh mắt Tần Lạc Dao lóe lên một tia tính toán.
Cô ta cười giả lả, nói như vô tình:
"Chị Nhớ Hàn, mẹ em thích chị thế này, chị cứ ở lại chơi với mẹ đi. Dù sao chúng ta cũng bằng tuổi, có thể trò chuyện cho vui mà."
Vừa nói, cô ta vừa liếc mắt ra hiệu cho Vương Quế Phân.
Dù đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, Vương Quế Phân vẫn nhanh chóng thay đổi thái độ, hùa theo lời Tần Lạc Dao.
12
Tần phu nhân đặc biệt sai người chuẩn bị một phòng khách sạch sẽ cho tôi.
Nhưng Vương Quế Phân lập tức từ chối, nói không cần phiền phức, bắt tôi cùng bà ta ở trong phòng dành cho người giúp việc.
Buổi tối, nhìn chiếc túi hàng hiệu Tần phu nhân tặng tôi, Vương Quế Phân không ngừng lẩm bẩm chửi rủa:
"Đồ đê tiện không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông, mày cũng xứng đáng ngủ trên giường nhà họ Tần, nhận quà của Tần phu nhân sao? Ha, nói ra chỉ khiến người ta cười nhạo thôi!”
"Cùng sinh ra trong một ngày, sao mày với Lạc Dao lại khác xa như trời với vực thế chứ?”
"Đúng là kiếp trước tao tạo nghiệt nên kiếp này mới sinh ra cái thứ con gái không biết xấu hổ như mày. Sao mày không chết đi cho tao đỡ phiền phức hả?"
Ánh mắt Vương Quế Phân đầy khinh bỉ, bà ta chỉ tay vào mặt tôi:
"Tối nay mày ngủ dưới đất cho tao! Nằm gần tao, tao còn thấy bẩn. Cái thứ hạ tiện như mày ngày nào cũng lêu lổng bên ngoài, ai mà biết có nhiễm bệnh gì không. Phì! Đúng là đồ xui xẻo!"
Nói rồi, bà ta tiện tay ném luôn quần áo của tôi xuống đất.
Tôi không nói một lời.
Trong lòng không ngừng tự nhủ rằng không đáng để cãi nhau với Vương Quế Phân, điều đó chỉ phí thời gian mà thôi.
Những ngày thế này sẽ sớm qua đi.
Thấy tôi im lặng, Vương Quế Phân càng tức giận, giọng điệu ngày càng mỉa mai:
"Đứa nào lúc trước thì kiêu căng lắm vì điểm cao, giờ thi xong sao câm như hến thế? Chẳng lẽ cũng biết mình chỉ đủ điểm vào trường nghề nên không dám lên mặt nữa hả?”
"Hừ, chắc điểm hồi trước toàn đi chép thôi chứ gì. Tao đã nói rồi, gà quê thì mãi là gà quê, có mà mơ lên phượng hoàng! Thanh Hoa à? Cứ nằm mơ giữa ban ngày đi! Mày có nhìn lại xem mày là cái thá gì không?"
Nói đến đây, mặt bà ta đầy vẻ đắc ý khi nhắc đến Tần Lạc Dao:
"Đúng là thiên kim tiểu thư có khác, cao sang bao nhiêu. Mày, cái thứ tầm thường như mày, có mà đến xách giày cho Lạc Dao cũng không xứng!"
Nhìn bộ dạng Vương Quế Phân hả hê khi nhắc đến Tần Lạc Dao, tôi không nhịn được mà đáp trả lại:
"Mẹ à, thế Tần Lạc Dao thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại vậy? Nếu được làm bạn cùng trường với chị ấy thì thật tuyệt quá!"
Sắc mặt Vương Quế Phân lập tức thay đổi.
Rõ ràng câu nói của tôi đã chạm đúng điểm yếu của bà ta.
Nhà họ Tần dồn không biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực để bồi dưỡng Tần Lạc Dao, nhưng kết quả thi của cô ta vẫn không lý tưởng.
Có lẽ họ phải dùng đến các mối quan hệ để cô ta miễn cưỡng vào được một trường danh giá.
Trong khi đó, với điểm số của tôi, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại là điều hết sức dễ dàng.
Dù đã tráo đổi thân phận, để Tần Lạc Dao từ nhỏ sống trong môi trường thượng lưu, nhưng trong việc học, nếu kém hơn thì mãi mãi là kém hơn.
Vương Quế Phân không thể chấp nhận chuyện con gái bà ta bị tôi vượt mặt, vẻ mặt vì phẫn nộ mà trở nên méo mó.
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, lời nói độc địa như dao cắt:
"Mày cho dù vào được Thanh Hoa thì đã sao? Vẫn chỉ là đồ hạ tiện mà thôi! Còn Lạc Dao nhà tao, dù không học hành gì, cả đời này, kiếp sau, hay mấy đời nữa, vẫn sống tốt hơn mày gấp vạn lần!"
"Chỉ e rằng mẹ sẽ phải thất vọng thôi," tôi lặng lẽ đáp lại trong lòng.
Warning: Undefined array key "check" in D:\xampp\htdocs\manga\story_detail.php on line 815
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận