Cài đặt tùy chỉnh

Mục lục

Không ai cứu tôi, vậy để tôi tự cứu mình

Chương 4

Ngày cập nhật : 30-04-2025

10 Quả nhiên, chỉ mới hai ngày, mẹ tôi và anh trai đã hùng hổ xuất hiện trước cửa quán ăn. Trong lòng tôi âm thầm kinh ngạc vì bọn họ tìm ra tôi nhanh đến vậy. "Chu Vân, con đĩ thối tha kia, lăn ra đây cho tao!" Mẹ tôi đứng trước cửa quán, gào thét như mụ đàn bà chợ búa. "Con tiện nhân, mau ra đây!" Anh trai tôi cũng đứng bên phụ họa theo. Hành động ầm ĩ của hai người ngay lập tức thu hút đám đông vây xem. Tôi khẽ nhờ ông chủ quán, nếu lát nữa tôi bị ép đi thì xin ông giúp tôi báo cảnh sát. Ông chủ rất tốt bụng, khuyên tôi đừng ra ngoài, nhưng nếu tôi không bước ra, một phần kế hoạch của tôi sẽ không thực hiện được. Tôi bước ra cửa, vừa thấy tôi, anh trai liền giận dữ lao lên, đấm thẳng vào mặt tôi. Là con gái, làm sao tôi chịu nổi một cú đấm như vậy, lập tức bị đánh ngã xuống đất, trước mắt tối sầm lại. Cú đấm này khiến tôi nhớ lại những ký ức đau đớn ở đời trước, nhưng tôi cắn răng cố gắng đứng dậy. Mẹ tôi vẫn chưa ngừng mắng nhiếc. "Đồ tiện nhân, sao chổi! Mày đã làm hại cái nhà này thành ra thế này đấy! Còn muốn học với hành cái gì! Cút về nhà gả chồng đi! Cái mạng này là tao cho mày, thì cũng do tao quyết định!" Anh trai tôi xông tới túm lấy tôi, tôi vùng vẫy liều mạng chống cự, anh ta liền giơ tay đấm đá túi bụi. "Tại mày mà vợ tao bỏ đi! Giờ mày còn không biết thân phận à, đồ vô dụng!" Tôi cố ý khiêu khích anh ta, đám đông xung quanh đều lắc đầu xì xào bàn tán. Anh ta càng nổi giận, tát mạnh tôi ngã dúi xuống đất, khóe miệng tôi chảy máu. "Tất cả là do cái đồ sao chổi nhà mày làm hại, đồ đĩ thối tha!" Cứ đánh đi, càng đánh mạnh càng tốt. Anh ta lại túm tôi lôi dậy, lúc tôi đã gần như không còn sức phản kháng, thì cảnh sát kịp thời tới. "Dừng tay! Các người đang làm gì vậy!" Mẹ tôi thấy cảnh sát đến, lập tức đổi giọng. "Đồng chí công an ơi, con gái tôi bỏ nhà đi, chúng tôi chỉ đến đón nó về thôi mà!" Viên cảnh sát cầm đầu nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tôi và bộ dạng tiều tụy của tôi thì lập tức nghi ngờ. "Có chuyện gì thì về đồn nói chuyện." Thế là cả đám bị đưa về đồn công an. 11 Mẹ tôi và anh trai bị đưa vào đồn công an, vẻ mặt vô cùng bất an, nên ra sức gây náo loạn để che giấu sự hoảng sợ, khiến ai cũng có ấn tượng xấu về họ. "Chú công an, cháu muốn tố cáo anh trai cháu giết cha dượng cháu, còn mẹ cháu thì bao che cho anh ấy!" Vừa dứt lời, tất cả cảnh sát trong đồn đều ngẩn người. "Cô có bằng chứng không?" "Cháu có hung khí gây án, trên đó có dấu vân tay của anh cháu và máu của cha dượng cháu. Cha dượng cháu vừa chết chưa lâu, các chú có thể đi khám nghiệm tử thi." Ngoài ra, tôi còn kể lại việc mình bị bạo hành trong thời gian dài, lần này bị đánh giữa thanh thiên bạch nhật, lại có rất nhiều người làm chứng tận mắt, vết thương trên người tôi cũng là bằng chứng rành rành, hoàn toàn không thể chối cãi. Mẹ tôi và anh trai lập tức bị tạm giữ. Lý do là hành hung nơi công cộng và nghi ngờ liên quan tới vụ giết người. Hai người họ nghe tới tội danh "giết người" thì chết sững, không hiểu vì sao cảnh sát lại biết chuyện. Họ còn cố gắng vùng vẫy, khăng khăng nói mình không giết người. Nhưng cảnh sát lạnh lùng đáp: "Chúng tôi sẽ lập tức tới hiện trường điều tra, đồng thời tiến hành khám nghiệm tử thi chồng bà. Khi đó, mọi việc sẽ sáng tỏ." Nghe đến đây, mẹ tôi và anh trai mới hoàn toàn tuyệt vọng. 12 Tất cả những bằng chứng trước mắt đều xác thực tội giết người và bao che của mẹ tôi và anh trai. Anh trai tôi bị kết tội giết người và cố ý gây thương tích, cuối cùng bị tuyên án tử hình. Mẹ tôi thì bị kết án mười năm tù. Tôi đến trại giam để gặp họ lần cuối. Mẹ tôi so với lần cuối cùng tôi gặp, còn tiều tụy hơn nhiều. Tóc đã bạc trắng hết, cả người như già thêm chục tuổi. Nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn sắc bén, cay nghiệt như xưa. "Đồ sao chổi! Mày đến đây làm gì! Tao đúng là lúc sinh mày ra nên vứt mày cho chó sói ăn luôn, không thì cũng chẳng đến nông nỗi thế này! Tao hối hận chết đi được!" Bà ta khóc lóc như thể tất cả là lỗi của tôi. Nếu là trước đây, có lẽ tôi còn thấy đau lòng, nhưng giờ đây, ngay cả cảm giác thất vọng tôi cũng lười có. "Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là mẹ." Tôi thản nhiên mở miệng.  "Nực cười thật, tôi là máu mủ của bà, vậy mà suốt đời bà chỉ biết yêu thương thằng con trai bỏ đi của bà. Bà đánh mắng tôi suốt mười tám năm, tôi từng nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn thì sẽ có ngày bà thay đổi. Nhưng cuối cùng tôi mới hiểu, đó là chuyện không bao giờ xảy ra." Mẹ tôi hừ lạnh. "Tao nuôi mày mười tám năm, cho mày ăn cho mày mặc, thế là nhân đức lắm rồi!" "Tốt đẹp cái gì? Từ nhỏ tôi mặc toàn quần áo cũ rách của anh trai, mỗi lần ăn cơm, thịt trên bàn chỉ dám liếc nhìn chứ không dám gắp nhiều, mỗi bữa tôi chỉ được nửa bát cơm, ăn nhiều hơn một chút là bị chửi, bị đánh. Tôi cao một mét sáu lăm mà chỉ nặng bảy mươi lăm cân. Mỗi lần thiếu máu đến nỗi đứng dậy liền tối sầm mắt, tôi cũng phải cố gắng đứng vững, vì nếu ngã xuống, sẽ bị mắng là giả vờ." Thì ra, có một ngày, tôi cũng có thể bình thản nói ra hết những điều này. Nói xong, mẹ tôi sững sờ, nhưng cũng chẳng còn lời nào để phản bác. Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy. "Dù sao thì bà cũng đã sinh ra tôi. Mười năm tù, chắc bà cũng không chống đỡ nổi đâu. Lần sau gặp lại, có lẽ là lúc tôi tới nhận tro cốt của bà. Quãng thời gian còn lại, hãy ăn năn sám hối cho tử tế đi." Tôi dường như thấy bà ta cúi đầu, rơi một giọt nước mắt. Nhưng tôi đã không còn bận tâm nữa, xoay người rời đi. Tiếp theo, tôi đi tạm biệt anh trai. Gặp lại anh ta trong trại, quả nhiên là bộ dạng suy sụp, thảm hại. Thấy tôi, anh ta không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận. "Cứ trừng đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu." Tôi cười khẩy.  "Khi anh giết Chu Anh Tuấn, anh quên mất phải đem theo con dao đúng không? Không sao, tôi nhớ thay anh. Tôi cất kỹ nó rồi giao tận tay cho cảnh sát đấy. Không nhờ thế, sao anh bị kết án nhanh như vậy chứ?" Tôi mỉm cười nhìn anh ta. Sắc mặt anh ta dần dần tím ngắt, cuối cùng là vẻ không thể tin nổi. "Con đĩ! Tao giết mày!" "Anh trai à," tôi nheo mắt, "Anh có biết vì sao đúng lúc đó anh tỉnh dậy, lại vừa hay có con dao đặt ngay ngoài cửa phòng không?" Anh ta sững người, như thể bị cú đấm giáng thẳng vào tim, cả người mềm nhũn ngồi sụp xuống ghế. "Giữ gìn sức khỏe nhé, anh trai. Kiếp sau, chúng ta đừng làm người một nhà nữa." Nói xong, tôi quay lưng rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
 

Bình Luận

0 Thảo luận

Test Modal